"Sao cô còn đứng đấy làm gì? Mau đi gọi bác sĩ đi! Nhớ là gọi bác sĩ có kinh nghiệm nhất tới, mau mau." Giang Ý Mạn ra lệnh, cô ấy yêu Đoá Đoá hơn bất kỳ ai khác.
"Này! Là cô đẩy tiểu thư ngã, sao bây giờ cô lại còn gầm lên với tôi? Đừng tưởng giả vờ ngây thơ không biết gì là có thể hết tội, tôi nhất định sẽ nói cho Thẩm tiên sinh biết chuyện này." Mụ Trương hét vào mặt Giang Ý Mạn.1
Giang Ý Mạn không muốn cãi nhau với mụ ta, Đoá Đoá vẫn còn đang bị thương! Cô nhìn Đoá Đoá.
"Đoá Đoá, để dì bế con vào nhà."
Cô mở rộng vòng tay, nhưng Đoá Đoá không hề cử động, nó không muốn để Giang Ý Mạn ôm, bởi vì dì ấy là người xấu, trước đây dì ấy chỉ giả vờ tốt bụng mà thôi, nó sẽ không bị lừa nữa đâu.
“Đoá Đoá?” Trái tim Giang Ý Mạn tan nát.
Giờ đây cho dù cô có đối tốt với Đoá Đoá đến đâu đi chăng nữa, thì dường như cũng không thể cứu vãn lại chút tình cảm của trước đây.
Mụ Trương đẩy Giang Ý Mạn ra: "Cút sang một bên, cô đừng hòng động vào tiểu thư nữa."
“Tiểu thư, để tôi bế cô vào nhé?” Mụ Trương nhẹ giọng hỏi Đoá Đoá.
Nó lắc đầu, nó sẽ không để cho mụ Trương bế, những người hầu trong nhà đều không được phép đυ.ng vào Đoá Đoá, nó rất sợ.
“Nhưng đầu gối của cô đang bị thương, không thể tự mình đi được đâu!” Mụ Trương bị từ chối, xấu hổ nói.
Khi mụ ta vẫn còn đang lúng túng không biết phải làm sao, thì Giang Ý Mạn đã bước tới ôm Đoá Đoá lên, hành động của cô có chút độc đoán, cô vẫn luôn như vậy.
Tất cả điều là vì Đoá Đoá.
“Lập tức gọi bác sĩ tới đây, mau.” Giang Ý Mạn ra lệnh.
“Vâng.” Tiểu Hoa vội vàng chạy đi gọi điện thoại.
Tiểu Viên chú tâm bảo vệ Giang Ý Mạn, sử dụng cơ thể béo ú của mình để chặn trước mặt mụ Trương, không cho mụ ta chỉ ngón tay vào mặt Giang Ý Mạn.
Mụ Trương bị hành động của Giang Ý Mạn làm tức điên lên, không ai trong nhà họ Thẩm dám làm gì tiểu thư, Giang Ý Mạn này lại không biết sống chết, dám động vào tiểu thư khi không được cho phép.
Đoá Đoá đang giãy dụa, nó cố gắng chống lại sự thô lỗ của Giang Ý Mạn, nhưng cố gắng cũng vô ích, cuối cùng nó dùng miệng cắn thật mạnh lên vành tai của Giang Ý Mạn.1
Rất đau! Giang Ý Mạn cảm thấy tai mình sắp bị Đoá Đoá cắn đứt. Con bé này, nó thật giống cô khi còn nhỏ. Đúng là mẹ con có khác, Giang Ý Mạn cố chịu đựng đau đớn.
Đoá Đoá cứ thế cắn mạnh, một lúc sau, tai Giang Ý Mạn bắt đầu chảy máu, miệng Đoá Đoá cũng đầy máu, nó sợ hãi nhả tai Giang Ý Mạn ra.
Giang Ý Mạn đặt Đoá Đoá lên ghế sofa trong phòng khách và ngồi xuống cùng nó.
Cùng lúc này.
Một người phụ nữ với chiếc túi sang trọng và quần áo lộng lẫy bước vào. Bà ấy chắc cũng phải khoảng 50 tuổi rồi! Nhưng vì biết cách ăn mặc và giữ gìn nhan sắc nên trông không già chút nào.
“Thưa lão phu nhân, tại sao bà lại đến đây?” Mụ Trương lập tức chạy tới chào hỏi và giúp Thẩm lão phu nhân xách túi.
Lão phu nhân?
Giang Ý Mạn liếc nhìn, đây là mẹ của Thẩm Giai Nghị sao?
Trước đây cô đã từng nghe nói về Thẩm lão phu nhân, bà ấy là một người quyền lực, là người đã thành lập lên Thẩm thị. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, kiểu phụ nữ như thế này thường có cá tính rất mạnh mẽ và bất chấp. Điều đó có thể nhận biết qua cách bà ấy bước đi, quả là một người đáng tôn sùng.
Cho dù Giang Ý Mạn đã được mài giũa năm năm, nhưng khí chất so với Thẩm lão phu nhân này thì có vẻ vẫn kém hơn một chút.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm lão phu nhân nhìn thấy vết thương trên đầu gối của Đoá Đoá, sắc mặt tối sầm lại, đen hơn đáy nồi.
"Dạ thưa lão phu nhân, chính là Giang Ý Mạn, cô ta đã đẩy tiểu thư ngã."
"Giang Ý Mạn?"
Lúc này, Thẩm lão phu nhân mới chú ý đến cô gái đang ngồi cạnh Đoá Đóa.
Từ góc độ đánh giá của bà ấy, Giang Ý Mạn là một người phụ nữ rất xinh đẹp và có khí chất, chỉ cần ngồi im một chỗ không nói chuyện cũng khiến người khác sợ hãi, cô ấy có một khí chất độc nhất vô nhị, không phải người bình thường nào cũng có.
Cô ấy có thể tự nhiên ngồi trên ghế sofa, cho thấy rằng cô ấy khác với những người hầu bình thường.
"Thưa bà, cô ta là do chính ông chủ đích thân đón về. Thường ngày cô ta không biết làm gì cả, chỉ giỏi quyến rũ ông chủ, ngay cả bà chủ cũng không phải là đối thủ của cô ta."
"Ồ!" Thẩm lão phu nhân cau mày, cô ta thật khác xa so với vẻ bề ngoài!
Mang người phụ nữ bên ngoài về nhà, Thẩm phu nhân thật thì lại bị bắt nạt đang nằm trên giường bệnh, chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thì Thẩm gia không phải là sẽ trở thành trò cười của mọi người sao?1
Thẩm lão phu nhân bước tới, ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha bên cạnh.
“Cô tên là Giang Ý Mạn?” Bà hỏi.
Giọng điệu vô cùng khinh thường, rõ ràng là bà ấy cho rằng cô chẳng khác gì những kẻ bên ngoài tiếp cận con trai bà, muốn bay lên cành cây trở thành phượng hoàng.
“Đúng vậy.” Giang Ý Mạn nói.
Cô không đứng dậy mà tiếp tục ngồi trên ghế sô pha, hai chân cũng vắt chéo, thậm chí còn nâng cao hơn cả Thẩm lão phu nhân, bộ dạng không sợ trời cao đất dày.
Dù sao thì Giang Ý Mạn cũng không sợ, bà ấy giọng điệu không dễ chịu, rõ ràng là muốn lên mặt dạy dỗ cô.
“Cô là người hầu mới đến?” Thẩm lão phu nhân hỏi lại.
Giọng điệu thậm chí còn khinh thường hơn trước, bà thật sự không ngờ rằng Giang Ý Mạn chẳng những không sợ bà mà còn thoải mái như vậy, coi nơi này là nhà cô ta rồi sao? Bà sẽ dạy cho cô một bài học nhớ đời.
"Đúng, nhưng tôi được Thẩm Giai Nghị đích thân mời đến. Ngoại trừ anh ta ra thì không ai được động vào tôi." Giang Ý Mạn thật sự không sợ chết.
Thẩm Giai Nghị?
Sắc mặt của Thẩm lão phu nhân càng đen hơn, người bình thường đều gọi con trai bà là Thẩm tiên sinh, cô ta là một người hầu mà lại trực tiếp gọi thẳng tên? Đây là quá kiêu ngạo hay thực sự không biết?
“Cô là do Giai Nghị mang về, nhưng cũng chỉ là một người hầu trong nhà, nên tôi, Thẩm lão phu nhân, vẫn có quyền trừng trị cô. Nếu cô đã làm cháu gái tôi bị thương, thì phải chịu phạt. Người đâu, mang Gia Pháp đến đây."
Bà muốn thể hiện sự uy nghiêm của một gia chủ, phải biết rằng Thẩm Giai Nghị thường ngày cũng phải nghe lời bà, lời nói của bà rất có uy quyền, không ai trong nhà họ Thẩm không dám nghe.
Giang Ý Mạn đang suy nghĩ xem Gia Pháp là cái gì, thì mụ Trương đã mang đến một cây thước tròn dài, loại làm bằng sắt thép gì đó, hắt ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Thưa bà, Gia Pháp đến rồi.” Mụ Trương cung kính nâng cây thước lên.1