Chương 37: Muốn được thưởng gì?

"Nói!"

Thẩm Giai Nghị rất nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, ánh mắt như đang đánh giá Giang Ý Mạn, điều này khiến cô có chút chột dạ.

Tại sao cô phải sợ?

Chính Thẩm Giai Nghị là người cầu xin cô đến đây, nếu không, Giang Ý Mạn làm sao có thể bỏ lại công việc tổng giám đốc mà đến hầu hạ người khác? Chẳng phải mới đi ra ngoài có mỗi tý thôi sao?

Giang Ý Mạn duỗi thẳng eo.

“Tôi về nhà lấy chút đồ thôi!” Cô nói dối.

Thẩm Giai Nghị cau mày khi nhìn xuống hai tay trống rỗng của Giang Ý Mạn.

Cô xấu hổ, lặng lẽ giấu hai tay ra phía sau, Thẩm Giai Nghị quan sát từng động tác nhỏ của cô.

SoS, giải cứu Giang Ý Mạn!

Thật xấu hổ khi bị anh nhìn thấu!

“Đồ của cô đâu?” Thẩm Giai Nghị hỏi.

Anh ta thấy rõ ràng như vậy mà còn hỏi, đây là cố ý làm khó cô sao? Làm sao lại có người phiền phức như vậy cơ chứ?

"Ha ha ha lúc nãy về đến nhà, tôi lại thấy không có gì để lấy nên liền quay về đây. Làm sao mà anh lại nhiều chuyện như vậy? À tôi đi mặc đồ cho Đóa Đóa đây. "

Giang Ý Mạn giật nảy mình, chạy vội về phòng ngủ, bóng lưng hớn hở, còn nhảy chân sáo nữa chứ.

Thẩm Giai Nghị ngẩn ra. Anh ta nhiều chuyện? Người phụ nữ này thật kiêu ngạo, cô ta là người đầu tiên dám nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy, ngay cả Giang Vũ Phỉ cũng không dám, người khác lại càng không.

A!!!

Giang Ý Mạn hét lên!

Thẩm Giai Nghị nhìn sang thì thấy cô bị ngã, đang nằm bò dưới sàn nhà! Rất xứng đáng, anh đút một tay vào túi quần, không thèm quan tâm mà ngồi lên sô pha xem gameshow.

Giang Ý Mạn xấu hổ đứng dậy. Èo ơi! Thẩm Giai Nghị còn thời gian ngồi xem ti vi? Không phải anh ta là tổng giám đốc sao? Thật nhàn rỗi!

Giang Ý Mạn lè lưỡi đáng yêu trêu trọc anh ta, rồi ôm cái eo già đi vào phòng ngủ, Thẩm Giai Nghị bị dáng vẻ nghịch ngợm của cô làm cho cạn lời, người phụ nữ này hẳn là đầu óc có vấn đề!

Khi Đóa Đóa thấy Giang Ý Mạn đã trở lại, con bé lập tức ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, ôm món đồ chơi mà Giang Ý Mạn đưa cho, nó lo lắng nhìn chằm chằm vào eo cô.

Giang Ý Mạn cười trong nước mắt.

"Đừng lo lắng! Dì không sao, dì rất khỏe mạnh, bị té ngã cũng không đau chút nào, A ha ha ha! Dì giúp con mặc quần áo nha?” Giang Ý Mạn nói.

Đóa Đóa gật đầu.

Đóa Đóa thoáng chốc đã biến thành một nàng công chúa nhỏ dễ thương, trên người là đầm tutupetti xinh đẹp, tóc ngắn ngang lưng được nhấn điểm bởi chiếc kẹp tóc xinh xắn, đơn giản mà lại đẹp đẽ.

Giang Ý Mạn không kìm được mà hôn mãnh liệt lên mặt Đóa Đóa, đáng yêu quá đi mất!

Ầm!

Thẩm Giai Nghị đang đứng ngoài cửa suýt chút nữa đã xông vào đánh Giang Ý Mạn bay xuống đất, đến anh chưa được hôn qua Đóa Đóa mà người phụ nữ chết tiệt này lại dám động vào.

Bàn ăn!

Giang Ý Mạn ngồi cùng Đóa Đóa, Thẩm Giai Nghị ngồi đối diện.

"Hiên Hiên đâu rồi? Sao thằng bé không xuống ăn?" Giang Ý Mạn hỏi.

“Nó đi nhà trẻ.” Thẩm Giai Nghị nói.

"Còn Đóa Đóa thì sao? Bọn chúng chắc là sinh đôi! Tại sao Đóa Đóa không đi học?" Giang Ý Mạn hỏi.

Cô đương nhiên biết rằng Đóa Đóa và Hiên Hiên là sinh đôi, bọn chúng chui ra từ bụng của Giang Ý Mạn, cô có thể không biết sao?

“Đóa Đóa vốn rụt rè lại không biết nói, nên không cho đi học.” Thẩm Giai Nghị nói.

Đây cũng là điều mà anh rất lo lắng, Đóa Đóa năm nay đã năm tuổi, vào tuổi này nên đến trường chơi với bạn bè, nhưng do hoàn cảnh đặc biệt, gia đình cũng sợ cô bị bắt nạt ở trường nên không cho đi.

"A! Làm sao thế được! Đóa Đóa, con..." Giang Ý Mạn nghe vậy lập tức lo lắng.

Trẻ con phải được nuôi dạy từ nhỏ, ngay từ đầu đã không thể thua bạn bè, cho dù Thẩm gia giàu có đủ thứ cũng không thể để Đóa Đóa ở nhà mãi được! Cứ như vậy, những đứa trẻ dù thông minh đến đâu cũng sẽ trở nên đần độn mà thôi.

Nhất là đối với một đứa trẻ rụt rè như Đóa Đóa thì nhất định phải đi học.

“Đóa Đóa, nghe dì nói, con có muốn đi học không?” Giang Ý Mạn ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, rất nghiêm túc hỏi.

Đóa Đóa bĩu môi nhìn Giang Ý Mạn, nó sẽ không đi học, chỉ có ở bên ba mẹ mới an toàn nhất.

"Nhưng anh trai con ngày nào cũng đi học kia kìa, trong trường có rất nhiều bạn nhỏ và cả cô giáo nữa. Mọi người sẽ cùng chơi trò chơi với Đóa Đóa. Vui cực luôn đấy, con thấy sao?" Giang Ý Mạn lại hỏi.

Đóa Đóa lắc đầu.

Cô đoán không sai mà, Đóa Đóa không tò mò chút nào về cuộc sống bên ngoài, con bé chỉ muốn trốn trong tháp ngà mà lớn lên.

"Không sao, chúng ta ăn cơm trước đã."

Hôm nay Đoá Đoá đã có thể tự xúc ăn được mà không cần người đút, đây là một sự tiến bộ lớn.

"Đóa Đóa giỏi quá! Lại có thể tự mình ăn cơm! Từ hôm nay trở đi, Đóa Đóa phải tự mình xúc ăn nha." Giang Ý Mạn vỗ tay tán thưởng.

Đám người hầu đều ngẩn ra, cô bảo mẫu này thật thần kỳ, sau khi tới lại có thể biến tiểu thư thành một người hoàn toàn khác.

Thẩm Giai Nghị càng thêm ấn tượng với Giang Ý Mạn.

Ăn tối xong, anh gọi cô đến thư phòng!

"Bởi vì biểu hiện hôm nay của cô rất tốt, nói đi! Cô muốn được thưởng cái gì, tôi đều đáp ứng cho cô." Thẩm Giai Nghị nói.

Anh không có ý gì cả, chỉ là muốn cảm ơn Giang Ý Mạn, cũng mong cô ấy sẽ cố gắng hết sức để Đóa Đóa trở thành một đứa trẻ bình thường.

“Muốn cái gì cũng được sao?” Giang Ý Mạn nửa đùa nửa thật.

Đôi mắt to tròn của Giang Ý Mạn nhìn chằm chằm Thẩm Giai Nghị, hai ánh mắt chạm nhau, trong giây phút đó, dường như không khí chung quanh tràn đầy bọt khí tình yêu.

Lại nói! Vẻ ngoài của Thẩm Giai Nghị khá gợi cảm, nhìn mặt kìa, ôi không thấy lỗ chân lông đâu luôn, da dẻ còn đẹp hơn cả phụ nữ, nếu có thể cười thì trông lại càng đẹp hơn.

“Chỉ cần tôi làm được là được.” Thẩm Giai Nghị nói.