Ha ha ha!
“Vậy xin hỏi Thẩm phu nhân, tại sao tôi đã bắt cóc thành công rồi còn mang trả lại? Tôi có mục đích gì a?” Giang Ý Mạn không chút sợ hãi.
"Là cô muốn chia rẽ tình cảm của vợ chồng chúng tôi, cô đừng có chối cãi, nhìn đi, con của tôi đang ở trong xe cô đúng không?"
Không biết là ai đã quỳ bên ngoài biệt thự của Thẩm gia cả đêm vì sợ Thẩm Giai Nghị, nhưng bây giờ con nhỏ đã được tìm thấy, lại khiến cho kẻ đó bắt đầu kiêu ngạo.
"Thẩm phu nhân, tài ngụy biện của cô thật tốt. Vốn dĩ đây chỉ là việc nhà của các người, tôi không thèm quan tâm, hôm nay tôi chỉ đưa bọn nhỏ về nhà. Nhưng nếu cô thật sự muốn đổ oan cho tôi như vậy, tôi đành phải chứng minh mình vô tội thôi."
Hôm nay Giang Ý Mạn đã sớm có chuẩn bị, không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở Giang Vũ Phỉ nếu lại dám ngược đãi con mình, cô sẽ cho cô ta chết không toàn thây.
"Thẩm tiên sinh, tôi có chứng cứ ở đây, anh xem qua liền hiểu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì."
Giang Ý Mạn đưa ra một số bức ảnh.
Chính là cảnh Giang Vũ Phỉ đẩy Đóa Đóa ngã trước nhà vệ sinh, làm Đóa Đóa bị thương, những tấm ảnh này đủ để khiến Giang Vũ Phỉ nghẹt thở.
Sắc mặt Thẩm Giai Nghị trầm xuống sau khi nhìn những bức ảnh, anh tiến lên ôm hai đứa nhỏ tiến vào biệt thự mà chẳng nói một lời nào.
Hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm Giang Vũ Phỉ, rõ ràng là đang lưu luyến mẹ, nhưng có Thẩm Giai Nghị ở đây, chúng đều không nói được gì, thậm chí còn không dám cầu xin cho mẹ.
"Giai Nghị, Giai Nghị, nghe em giải thích đã, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, người phục vụ này hãm hại em, cô ta thật sự đã tính kế em!"
Giang Vũ Phỉ bò dậy đuổi theo.
Cửa biệt thự trực tiếp bị khoá lại.
"Giai Nghị, anh cho em vào giải thích đã có được không?"
Thẩm Giai nghị dừng lại, lạnh lùng nói: "Cô không cần phải nói gì nữa."
Người phụ nữ này khiến anh thật chán ghét.
Giang Ý Mạn đứng một bên quan sát, xem ra Giang Vũ Phỉ sống ở nhà họ Thẩm cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng đáng đời cô ta.
Giang Vũ Phỉ lau nước mắt, tức giận cắn ngược lại.
"Hiện tại cô hài lòng chưa? Thẩm Giai Nghị bảo tôi cút ra ngoài, không cho tôi về nhà nữa, cô đã hài lòng chưa?" Giang Vũ Phỉ gầm gừ, rống lên.
Giang Ý Mạn nói: “Đó là lỗi của cô, cô không nên đẩy Đóa Đóa ngã, nó chỉ là một đứa trẻ ngây thơ vô tội mà thôi.”
Giang Ý Mạn chỉ muốn bảo vệ con mình không bị tổn thương.
"Cô đừng quên, trong mắt Hiên Hiên và Đóa Đóa, tôi chính là mẹ của bọn chúng, Giang Ý Mạn, cô thật sự nghĩ mình sẽ lấy lại được bọn chúng từ tay tôi sao? Đừng có mơ tưởng nữa, tôi sẽ không thua cô đâu, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi. ”Giang Vũ Phỉ nói.
“Thật sao? Vậy thì tôi sẽ chống mắt lên xem.” Giang Ý Mạn bình tĩnh.
“Chỉ cần Đóa Đóa và Hiên Hiên còn ở đó, cửa của Thẩm gia vẫn luôn chào đón tôi, Giang Ý Mạn, cô không thể làm gì được tôi.”
Cô ta còn định lợi dụng bọn trẻ để lấy được thiện cảm của Thẩm Giai Nghị và lão phu nhân.
"Cô có là người của Thẩm gia hay không đối với tôi không quan trọng, nhưng tôi cảnh cáo cô, sau này nếu cô một lần nữa dám động đến Hiên Hiên và Đóa Đóa, tôi sẽ có trăm phương ngàn kế gϊếŧ cô, cô có tin không?" Lời nói của Giang Ý Mạn cực kỳ uy hϊếp.
"Chỉ dựa vào một phục vụ khách sạn thô lỗ như cô sao? Giang Ý Mạn, lúc đầu tôi còn tưởng rằng cô thật sự tài giỏi, nhưng bây giờ tôi biết tất cả chỉ là do cô diễn mà thôi, làm sao có thể chống lại tôi? Cô mắc chứng hoang tưởng đúng không?!"
Giang Vũ Phỉ bướng bỉnh, cô thật sự không để Giang Ý Mạn vào trong mắt, vừa rồi là cô vô tình bị Giang Ý Mạn lừa gạt, về sau chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được.
"Thật sao? Vậy nếu tôi đưa cái này cho Thẩm Giai Nghị, anh ta sẽ nghĩ như thế nào đây ta? Chắc sẽ gϊếŧ cô đâu nhỉ!" Giang Ý Mạn quơ quơ bức ảnh trong tay.
Những tấm ảnh này đủ khiến Giang Vũ Phỉ cam chịu quỳ gối, không một người đàn ông nào có thể chấp nhận được người phụ nữ của mình ăn mặc như vậy đi gạ gẫm người khác, đặc biệt là Thẩm Giai Nghị.