Chương 5

Trên đường chạy xe đến nhà ngoại cô bị con chó lạ đuổi theo nhăm nhe hai hàm răng nhọn hoắt như muốn cắn cô. Con chó này lạ lắm, chạy theo cô rất lâu mà không chịu buông tha khiến cô vừa chạy vừa ngoái lại nhìn nó rồi ngã nhào xuống mương nước. Khi cô ngã xuống mương nước nó vẫn không tha cho cô, nó chạy lại phía cô phập hai hàm răng lên đùi dùng dằng quyết không nhả ra. Cô dơ tay lên đấm vào mắt con chó, nó càng hung hãn nghiến hai hàm răng mạnh hơn khiến máu trên đùi cô chảy ướt đẫm một bên quần. Người dân thấy thế chạy lại ngăn cản nhưng nó nhất nhất không nhả cô ra. Có người hét lên:

- Đập chết con chó đi, nó lên cơn điên rồi.

Có người lại nhận ra cô:

- Cô này là cô Hân con ông Hải biển ở xóm Phú Phụng. Ai có xe chạy về báo cho vợ ông Hải biết tin đi.

Mọi người bu đến càng lúc càng đông khiến con chó càng hoảng sợ nó càng cắn mạnh đến mức muốn rơi miếng thịt trên đùi cô ra. Cô vô cùng đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng.

Vài phút sau bà ta đến, mà lạ lắm, bà ta vừa đến thì con chó nhả cô ra rồi đủng đỉnh bước đi như chưa từng có cuộc vật lộn nào. Chủ của nó tất tả chạy tới dơ cao cây gậy đập vào người nó khiến nó nằm vật ra co giật kêu vài tiếng ẳng ẳng rồi chết hẳn. Cô được chủ của con chó và vài người dân hỗ trợ đưa lên trạm xá tiêm phòng chó dại, băng bó vết thương rồi đưa cô về nhà. Trước khi về chủ của con chó nói với cô:

- Tôi xin lỗi cô, tiền thuốc men tôi đã lo cả rồi nhưng nếu cô còn cần gì cứ gọi cho tôi. Mà cô yên tâm con chó này tôi quý lắm, tôi nhận nuôi nó từ khi nó được tròn một tháng. Tôi khẳng định là đã chích ngừa cho nó đủ tất cả các mũi nên chắc chắn là không sao đâu cô ạ. Mà tôi hỏi cô câu này được không? Nó hơi tế nhị nhưng tôi nghĩ con chó của mình bị oan.

- Vâng, bác cứ hỏi ạ.

- Cô có cảm thấy bản thân mình có gì lạ không? Giống như...như là có vong theo vậy đó cô.

Cô nghe câu hỏi thì bất ngờ lắm, cô ậm ừ trong miệng nhưng không biết nên trả lời câu hỏi như thế nào. Mà cũng lạ, vong với chó thì có liên quan gì với nhau mà ông này lại hỏi cô như vậy? Cô đang mải suy nghĩ thì ông ấy lại lên tiếng:

- Xin lỗi đã hỏi cô câu tôi không nên hỏi vì thật ra tôi nghi ngờ điều đó nên hỏi cho rõ ràng. Tuy rằng con chó nhà tôi là giống chó săn nhưng từ nhỏ tôi luôn cho nó ăn đồ chín. Đã nhiều lần tôi thử cho nó ăn thịt sống nhưng nó quyết không ăn ngoảnh đít bỏ đi. Qua đó tôi khẳng định rằng con chó của mình không dưng vô cớ lại đi cắn người nên mới hỏi cô như vậy. Vậy cô nghỉ ngơi tôi xin phép về.

Khi ông ấy đã bước qua khỏi cánh cửa, cô lại mang chút tâm trạng hối hận vì đã không tâm sự với ông. Vốn dĩ cô là người không cởi mở lại chẳng bao giờ tâm sự với người lạ nên rất khó để mở lời. Giờ chỉ còn lại mình cô nằm trong căn phòng, bao nhiêu thứ cùng một lúc ùa về khiến đầu cô đau như búa bổ. Mắt cô nặng trĩu không mở lên nổi, có lẽ do tác dụng của thuốc bác sĩ mới kê đơn. Cô đang mơ màng dần chìm vào giấc ngủ thì thấy có ai đó đang đứng ở góc phòng nhìn cô ra hiệu gì đó cô không hiểu. Cô lắc đầu cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ để hỏi người đó muốn nói gì nhưng mắt cô không nghe lời. Trước khi ngủ cô cố thều thào:

- Mày nói gì vậy Trung? Nói to lên thằng khốn!

Cô không kịp nghe thêm gì từ hắn thì lịm vào giấc ngủ. Nửa đêm cô giật mình thức giấc vì chiếc giường cô nằm bị sập, thành giường bằng gỗ rơi thẳng vào đầu cô khiến cô bị chảy máu. Cô lờ đờ đứng dậy tập tễnh bước ra phía sau nhà lấy khăn lau.

Trong màn đêm tĩnh mịch chỉ mờ mờ chút ánh sáng đèn hiên chiếu vào không đủ sáng để cô tìm được khăn. Cô đi lại phía nhà tắm, mò tay vào công tắc để bật đèn nhưng cô vội rụt tay lại hét lên:

- Ối mẹ ơi!

Cô chẳng hình dung nổi cô sờ phải cái gì, nó lồi lõm giống như cô sờ phải khuôn mặt nhớp nháp của ai. Vừa lúc cô hét lên thì mùi nhang nồng nặc toả nhanh khắp gian bếp. Cô biết đó là điều chẳng lành nên tập tễnh nhảy lò cò thật nhanh ra phía cửa để đi về phòng. Vừa ra đến cửa cô bị trượt chân ngã nhào xuống đất. Cô vừa ra sức đứng dậy vừa ngoái đầu nhìn vào phía gian bếp thì thấy một bàn tay trắng hếu thò về phía cô. Nhưng khi cô quay lại nhìn thì bàn tay ấy nhanh chóng rụt lại rồi lạc vào trong bóng tối. Cô chẳng ngu mà quay vào đó tìm hiểu xem thứ đó là cái gì. Nhanh như bị ma đuổi cô chạy một mạch về phòng mình bấm chốt rồi ngồi xuống ôm gối hoảng hốt sợ hãi. Lúc này cô mới nhìn thấy vết thương chó cắn bị rỉ máu. Cô đưa tay kéo ống quần lên để kiểm tra thì nhận thấy bàn tay khi nãy động vào khuôn mặt nhớp nháp vẫn còn bết dính chất gì đó. Cô từ từ đưa tay lên mũi ngửi rồi vội hất tay ra, đó là mùi của xác chết.

Cô nằm vật ra đất sợ hãi muốn vứt cánh tay của chính cô ra khỏi căn phòng. Vừa lúc đó có hơi thở ai đó nhẹ thật nhẹ từ phía sau cô. Hơi thở ấy nhẹ đến mức khó tin nhưng lại dài dằng dặc như tiếng thở dài khiến gai ốc cô nổi lên từng mảng ở da đầu. Cô toan mở cửa chạy thoát ra khỏi căn phòng thì có bàn tay ai đó lạnh toát nắm lấy tay cô giật cô quay lại phòng rồi đóng rầm cánh cửa lại.

Cô lịm đi.