Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Chủ Giả Không Muốn Gia Đình Đấu Đá Mà Chỉ Lo Chìm Đắm Trong Huyền Học

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôn giả Long Vân dùng ngón tay thon dài vuốt cằm, cảm thấy khả năng này rất lớn.

Năm xưa đã có người từng nói, cô là một tu giả chính đạo, nhưng tác phong làm việc còn giống Ma tộc hơn cả Ma Tôn, nếu không phải đám người đánh không lại, chắc chắn cô đã sớm bị bốn bề hợp sức lại tấn công rồi…

Nghĩ đến đây, cô nhìn bóng đêm nặng nề ngoài kia, ánh mắt dần dần trở nên kiên cường nghị lực.

Làm người, phải biết thức thời, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lấy bộ dạng yếu ớt của bây giờ mà đi chống lại với thiên đạo không phải là hành động sáng suốt.

Nếu đã như vậy, từ nay về sau, cô sẽ trở thành một con người lương thiện!

Là kiểu người cực kỳ tốt bụng.

Ngay khi cô vừa mới xác định được phương hướng làm người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

Cái bóng kia rất nhanh, người thường không thể nhanh như vậy được.

Nhưng Nguyễn Miên là ai? Cơ thể của cô được một Tôn giả Đại Thừa nhập vào, tuy linh lực không còn, nhưng thần thức vẫn còn, chỉ cần cái bóng này lóe lên, cũng đủ để mắt cô bắt được.

Ánh mắt chợt sáng lên, hai bàn tay trắng mịn của Nguyễn Miên chống bên cửa sổ, nhảy vèo một cái bay ra ngoài!

Là mèo yêu!

Con đường tu luyện như trăm sông đổ về một biển, đã có yêu quái tức là trên thế giới này vẫn có thể tu luyện!

Quả nhiên, người tốt sẽ gặp chuyện tốt, suy nghĩ của cô không hề sai!

Hơn nữa gặp được yêu quái ở nơi kỳ lạ này, Nguyễn Miên bỗng cảm thấy thân thiết lạ thường.

Cuối cùng cũng có thứ mà cô quen thuộc!

Đây là một con mèo yêu sao? Không! Đây là một người bạn!

Trong lúc kích động, cô quên mất cơ thể hiện giờ của mình đã không còn thần thông quảng đại, có thể lên trời xuống đất, cưỡi gió cưỡi mây như trước mà trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống. Đến khi cơ thể nặng nề rơi thẳng xuống theo lực hút của Trái Đất thì mới nhớ ra.

Nhưng may mà vấn đề không lớn, bản năng ăn sâu trong tiềm thức giúp cô phản ứng kịp thời. Ngay khi cơ thể tiếp đất, cô xoay người lăn trên mặt đất để giảm bớt xung lực nên không bị thương, chỉ là quá mất hình tượng.

Cô không dừng lại, mũi chân giẫm mạnh trên mặt đất, cả người như mũi tên rời cung mà lao vυ"t chạy đi.

Thật ra Long Vân đánh giá tình trạng cơ thể yếu ớt, linh lực ít đến đáng thương chỉ là khi so với bản thân ở kiếp trước thôi. Trên thực tế, thành công dẫn khí nhập thể đã vượt qua phạm trù người bình thường rồi.

Không cần biết có bao nhiêu linh lực, có linh lực đã là thay đổi rõ rệt về chất, bản chất đã không giống người thường. Hơn nữa nguyên thần của Tôn giả Đại Thừa vẫn còn tồn tại, tuy không thể lên trời xuống đất nhưng vượt nóc băng tường vẫn miễn cưỡng có thể làm được.

Nhưng tiếc rằng mèo yêu vốn có ưu thế về tốc độ, ở trong giới tu yêu cũng thuộc nhóm linh hoạt nhanh nhẹn nên cho dù tu vi của con mèo yêu này còn thấp nhưng không phải người vừa mới bước vào con đường tu luyện lần nữa như Nguyễn Miên có thể đuổi kịp.

Bên trái khu biệt thự là một ngọn núi, mèo yêu chạy vào núi như rồng bơi trong biển rộng, chỉ trong giây lát đã không thấy tăm hơi.

Nguyễn Miên đứng trong núi tối đen như mực mà nhìn quanh, xác định bản thân không thể đuổi kịp thì lại thở dài.

“Đúng là một con mèo con nghịch ngợm, bản tôn chỉ có hứng thú với mày thôi mà, chạy cái gì mà chạy?”

“Bản tôn còn có thể hướng dẫn mày tu luyện nữa, đúng là không biết nắm bắt cơ hội gì hết!”

“Bản tôn chỉ mất đi một con mèo yêu, còn mày thì mất đi cơ duyên đấy! Hừ!”

Lẩm bẩm hồi lâu, cô cúi đầu nhìn đôi dép công chúa màu hồng xinh đẹp đã trở nên dơ bẩn dưới chân mà nhíu mày.

Đôi giày ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô. Cái nơi nghèo nàn này chẳng lẽ không có một đôi giày nào tốt hay sao?

Nhưng bằng lương tâm mà nói, nhìn lâu thấy màu này cũng khá đẹp.

Thôi, không đuổi kịp tức là không có duyên.

Tôn giả phủi bụi trên áo ngủ, chắp tay sau lưng đi về.

Một lát sau, một con mèo đen nhảy xuống chỗ cô vừa đứng, trong bóng đêm, đôi mắt to tròn ánh lên tia sáng xanh kỳ lạ.

“Thế đạo bây giờ mà vẫn còn người tu hành, đúng là hiếm thấy…”
« Chương TrướcChương Tiếp »