Dù sao cũng sẽ không có chuyện gia đình đấu đá lẫn nhau, ánh mắt của cô không đặt ở nơi này, cô tuyệt đối sẽ không sống dựa dẫm vào người khác.
Nguyễn Miên đã sớm trưởng thành, cũng không phải con ruột của nhà họ Nguyễn, nên nhà họ Nguyễn không cần phải có trách nhiệm với cô, đây không phải là chỗ dung thân của cô, cô cần tìm con đường sống khác.
Kiếp trước, cô từ một cô bé mồ côi không nơi nương tựa cho đến khi trở thành Tôn giả Long Vân không ai dám chọc tung hoành khắp giới tu tiên, cô đều tự dựa vào chính mình, có thể thấy được trên đời này chỉ có bản thân mình mới là người đáng tin cậy nhất.
Bởi vì Nguyễn Miên luôn tỏ ra tự nhiên hào phóng, cha mẹ nhà họ Nguyễn cũng không tỏ ra lạnh nhạt với Nguyễn Miên, khách khứa cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tỏ thái độ ra mặt, hoặc là giáp lá cà nói ra lời khó nghe gì đó.
Tiệc của nhà họ Nguyễn không có chuyện gì mà kết thúc, cũng không xuất hiện tình cảnh khó xử trong trí nhớ kiếp trước của nguyên chủ, quậy phá bữa tiệc tơi bời bị người ta chỉ trỏ nghị luận có phải kế thừa gen tinh thần không bình thường của mẹ đẻ hay không.
Ban đêm ở trong phòng tắm, Nguyễn Miên đi vào ký ức của nguyên chủ, chăm chú nghiên cứu tỉ mỉ một hồi rồi mới đánh răng rửa mặt.
Tu vi linh lực đã không còn, chuyện Địch Trần Quyết vốn có thể giải quyết nhanh gọn bây giờ lại phiền toái như thế, Tôn giả Long Vân rất buồn bực.
Sửa soạn cho bản thân xong, Nguyễn Miên thay áo ngủ thoải mái, leo lên chiếc giường lớn mềm mại, ngồi thiền ở tư thế cảm ứng linh khí trời đất.
Một tiếng trôi qua.
Hai tiếng trôi qua.
Ba tiếng... Nguyễn Miên cảm nhận được trong đan điền kia có chút linh lực nhỏ yếu đến đáng thương, thở dài thật sâu.
Dẫn khí nhập thể là bước đầu tiên bước vào giới tu tiên, thân là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp của giới, bước này đơn giản giống như ăn cơm uống nước, chỉ cần xung quanh có linh khí tồn tại, thì nhất định sẽ thành công.
Và sự thật thì, cô cũng đã thành công.
Nhưng mà, linh lực này ít tới đáng thương! Còn không bằng số linh lực năm đó cô dẫn khí nhập thể không cẩn thận làm tản ra ngoài!
Chỗ này đúng là nơi cằn cỗi đến nỗi mà chim không thèm ỉa mà!
Tu luyện với tốc độ này, đến lúc dương thọ cô hết còn chưa hoàn thành được bậc cơ bản mất!
Tin tức tốt duy nhất chính là, có thể thành công dẫn khí nhập thể, cho thấy cơ thể này có tư chất tu luyện nhỉ?
Sau khi thở dài lần nữa, cô đứng dậy xuống giường, đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra.
Gió lạnh ban đêm thổi bay mái tóc dài bên má, hơi ngứa ngáy.
Cô hơi muốn uống linh tửu.
Đáng tiếc nơi này không có linh tửu, hôm nay trong bữa tiệc tối của giới thượng lưu có rượu đỏ sâm banh gì đó nhưng chúng không hợp khẩu vị của cô, nhàn nhạt, là lạ, không dễ uống.
Có lẽ sau này sẽ không còn được uống rượu nữa.
Cô phiền muộn thở dài.
Nơi này linh khí mỏng manh, tất nhiên không thể hội tụ linh thực được, không có linh thực, tất nhiên cũng sẽ không ủ được linh tửu quỳnh tương.
Nguyễn Miên nheo mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bóng lưng mảnh mai mang theo nỗi buồn man mác.
Bầu trời bên ngoài như một tấm màn đen, gần như không có ngôi sao nào, thay vào đó là ánh đèn neon của thành phố xa xa.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, cô "chứng kiến" sự thần kỳ của khoa học kỹ thuật tiến bộ, mọi người không có tu vi nhưng vẫn có thể dựa vào khoa học kỹ thuật mà lên trời xuống biển, thật đáng ngưỡng mộ.
Nhưng linh khí tương đối tán loạn, hơi thở thế gian vẩn đυ.c ô uế, khó gặp trăng sáng gió mát, càng khó gặp linh vật.
Thế gian vạn sự, có được thì sẽ có mất.
Cảm khái xong, cô cau mày.
Cô thật sự không rõ, rõ ràng đã đi tới bước cuối cùng, tại sao cô lại bị thiên đạo đánh cho một sét, lưu đày đến thế giới kì lạ linh khí hoang vu như thế này?
Chẳng lẽ... Là do tính tình của cô quá mức tàn bạo, thân là tu giả nhưng sát khí quá nặng, bị thiên đạo không thích?