*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Ầm!
Lời của bé gái, rơi vào tai mọi người, cứ như một tia sét kêu đùng đoàng giữa bầu trời quang đãng.
Họ làm sao cũng chẳng ngờ đến được. Chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà Sở Quốc Thiên lại thật sự có thể chữa khỏi cho cô bé.
Nhưng mà Sở Quốc Thiên thì tỏ vẻ mọi chuyện hoàn toàn chẳng có gì lấy làm bất ngờ. Ngay khi anh ấy muốn mở lời nói thêm gì đó, gương mặt anh bỗng đột ngột biến sắc. Liền sau đó, bóng dáng anh chợt lóe, nhanh chóng khuất dạng khỏi khoa cấp cứu.
Sở Quốc Thiên rẽ vào bên hành lang bộ dùng để thoát hiểm, sau khi đảm bảo sẽ không có ai nhận ra anh, lúc đó rồi anh mới vội vàng ngồi xuống, xếp bằng lại.
Biểu cảm của anh ấy trông có vẻ vô cùng nghiêm trọng, chẳng còn chút dáng vẻ hờ hững thản nhiên như ban nãy, bởi lẽ, ngay lúc này đây, trong cơ thể anh ấy đang có một nguồn năng lượng cực kỳ ngang ngược mạnh mẽ quấy phá.
Đối với nguồn năng lượng này, anh ấy cũng chẳng lấy làm xa lạ gì, bởi đây cũng chính là nguồn gốc chân chính khiến cô bé phát bệnh. Mà ban nãy, trông thì giống như anh ta đang dùng kim châm cứu chữa bệnh, nhưng thật ra đang âm thầm hấp thụ nguồn năng lượng này vào mình.
Vốn dĩ, anh ấy những tưởng với cảnh giới của bản thân hiện nay đã có thể ung dung mà khống chế nguồn năng lượng này. Nhưng không ngờ được rằng nguồn năng lượng này thế mà lại khủng bố hơn so với tưởng tượng của anh ta quá nhiều.
Thật ra thì, nguồn năng lượng này chỉ dương chỉ cương, thế nên cô bé ấy mới chẳng thể chịu thấu được, dẫn đến việc cô bé người yếu lại nhiễm đầy bệnh, chuyện viêm khí quản cũng chỉ là một trong những triệu chứng cho thấy nguồn năng lượng đã bùng nổ. Nếu như cứ để nó tiếp tục ở mãi trong cơ thể cô bé, về sau sẽ càng nhiễm phải nhiều bệnh, với triệu chứng ngày một nghiêm trọng hơn!
Thứ mà Sở Quốc Thiên tu luyện cũng là một bộ công pháp chí dương chỉ cương. Đan điền của anh ấy cũng tích tụ một nguồn năng lượng lớn từ lâu rồi, có điều nguồn năng lượng trong cơ thể cô bé này càng đặc biệt hơn so với năng lượng mà anh ấy từng luyện qua.
Máu rồng!
Dần dần, dưới sự luyện hóa không ngừng nghỉ của Sở Quốc Thiên, anh đã nhanh chóng xác định được thứ năng lượng mạnh mẽ ngang ngược này chính là máu rồng mà anh vẫn luôn một mực kiếm tìm.
Anh không rõ tại sao trong cơ thể một bé gái lại có máu rồng quý giá này, nhưng trong lòng anh không cách nào kiềm nén được sự kϊƈɦ động liên hồi.
Tương truyền rằng, máu rồng rất linh thiêng. Nếu ai có thể thanh công dung hợp với máu rồng, như thế có thể hoàn toàn lột xác, dẫu là trí khôn hay về thể chất cũng sẽ được tăng lên rất nhiều, như được tổ độ vậy đấy.
Sở Quốc Thiên mặc dù đã có được thành tựu như bây giờ, thế nhưng cũng không thể không lưu tâm đến điều thần bí của máu rồng được, bởi vì những năm gần đây, anh đã luyện hóa và hấp thu được ước chừng bảy nguồn năng lượng từ máu rồng!
“Theo như công pháp giới thiệu qua, nếu như có thể luyện hóa được cả thảy chín nguồn năng lượng máu rồng, thì lúc ấy sẽ chân chính lột xác. Quả thật khó lòng mà tưởng tượng ra nổi khi ấy bản thân mình sẽ trở thành dạng gì đây?”
Không biết đã qua bao lâu, Sở Quốc Thiên cuối cùng đã luyện hóa xong năng lượng máu rồng hòa vào cơ thể mình. Anh lẩm bẩm:
“Năm ấy, khi mình bị nhà họ Sở đuổi đi, bọn họ cũng đang vừa lúc đi thu thập máu rồng nhỉ. Nếu như mình có thể trở thành người đầu tiên đi thu gom máu rồng rồi luyện hóa thành công chín phần của nó, sau đấy đến thăm nhà họ Sở một phen, hẳn biểu cảm của bọn họ sẽ vi diệu lắm đấy nhỉ?”
Sở Quốc Thiên nghĩ đến đấy, trong mắt bỗng nhoáng lên một luồng sáng rực rỡ đến khϊế͙p͙ người.
Xác định lại một lần nữa rằng năng lượng của máu rồng đã được luyện hóa hoàn toàn, anh lập tức đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của Trưởng phòng Khoa Hành chính bệnh viện.
Phòng công tác của Trưởng phòng Khoa Hành chính, đúng là nơi hiện thời Lâm Thanh Di đang làm việc.
Sở Quốc Thiên vừa đến trước ngạnh cửa, vừa muốn gõ cửa thì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra:
“Chị hai, nãy giờ em đã nói rất rõ rồi. Đây chính là lệnh của bà nội, chị cứ nhất định phải chống đối không chịu như thế sao?”
Sở Quốc Thiên nhướng mày, anh không biết vì sao Lâm Văn Sang lại đột nhiên đến tìm Lâm Thanh Di. Ngẫm lại một hồi, anh ấy không định gõ cửa xin vào nữa. Anh muốn xem thử rằng rốt cuộc Lâm Văn Sang đang bày trò mèo gì.
Rất nhanh, âm thanh của Lâm Thanh Di vang lên:
“Lâm Văn Sang, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Mời cậu lập tức bước ra khỏi phòng làm việc của tôi ngay!”
Lâm Văn Sang trông thấy Lâm Thanh Di cứng mềm đều chẳng ăn, sắc mặt thoáng chốc tối tăm hẳn đi. Nụ cười lạnh lẽo choán đầy gương mặt anh ta:
“Chị hai, vậy thì đừng trách tôi không nhắc nhở chị. Nếu như ngày hôm nay chị không chấp thuận, bà nội sẽ cực kỳ tức giận, đến khi ấy, bà sẽ ngay lập tức thu lại bệnh viện Đông y Lâm thị này đấy.
Cái gì?
Lâm Thanh Di nghe thấy thế, lập tức mất bình tĩnh. Cô ấy tức tối nói; “Dựa vào cái gì chứ? Bà nội tại sao không nói lý như thế?”
“Nói lý sao? Lời bà nội chính là lý đấy!”
Khóe miệng đang cười của Lâm Văn Sang càng nhoẻn rộng:
“Bây giờ nhà họ Lâm chúng ta đã đắc tội với nhà họ Hạ, đang cần một đồng minh, mà nhà họ Vương chính là lựa chọn thích hợp nhất!”
“Cậu cả nhà họ Vương, Vương Tuấn Anh vẫn luôn yêu mến chị. Anh ta chẳng qua chỉ mời chị đi tham dự tiệc tối chung, sau này sẽ cùng nhà họ Lâm chúng ta thành lập các chiến lược hợp tác. Chẳng nhẽ chỉ có yêu cầu nhỏ này thôi mà chị cũng không thể đồng ý được hay sao?”
Nghe thấy Lâm Văn Sang ba hoa vô sỉ như thế, Lâm Thanh Di cảm thấy mình tức đến muốn vỡ l*иg ngực luôn rồi. Cô bất chợt đập bàn một cái, tức tối đốp lại:
“Tại sao tôi lại phải đồng ý? Tâm tư của Vương Tuấn Anh đối với tôi như thế nào chẳng nhẽ cậu không rõ hơn tôi sao? Cậu nên hiểu rõ, tôi đã kết hôn, là người đã có chồng, có con gái, nếu các người còn lại một chút lương tri nào thì đã chẳng thốt lên được thứ yêu cầu vô lý này rồi!”
Lâm Thanh Di nói một hơi rất nhiều thứ, dường như cô ấy đang trút bỏ tất cả những buồn tủi và những kiềm nén trong lòng ra ngoài cho bằng sạch. Sở Quốc Thiên mặc dù chẳng nhìn thấy nét mặt lúc bấy giờ của Lâm Thanh Di, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cô ấy lúc này ắt hẳn rất khó chịu.
Trông thấy Lâm Thanh Di đang đăm đăm nhìn mình với biểu cảm dữ tợn, Lâm Văn Sang cũng có đôi phần chột dạ. Thật ra thì hôm nay anh ta vốn chẳng hề có ý định đến thuyết phục Lâm Thanh Di, bởi vì trước đấy biểu hiện của Sở Quốc Thiên quá vượt trội, không chỉ Triệu Thiên Hoằng mà ngay cả nhà họ Hạ cũng coi anh như khách quý mà hành xử.
Nhưng bà nội đã ra mệnh lệnh. Theo ý lệnh của bà nội, ấy là bây giờ nhà họ Lâm đã đắc tội nhà họ Hạ, cũng chẳng có bất kỳ chuyện đáng nói gì với Sở Quốc Thiên. Vì sự phát triển của nhà họ Lâm, phải cột gia tộc này lên một chiếc thuyền lớn, mà nhà họ Vương, chính là đích ngắm của bà nội!
Nhà họ Vương mặc dù không bằng nhà họ Hạ, nhưng mà nếu nhà họ Lâm thật sự hợp tác được với nhà họ Vương thì cho dù là nhà họ Hạ muốn động vào nhà họ Lâm cũng sẽ chẳng còn là chuyện đơn giản như thế nữa.
Mà anh ta cũng hiểu, rằng bây giờ mình phải nghe theo ý muốn của bà nội làm việc, nếu không, cho dù anh ta là người con trai duy nhất trong ba đời dòng chính nhà họ Lâm, cuộc sống cũng sẽ chẳng tốt hơn trước đây chút nào.
Tự ngẫm hồi lâu, trong mắt Lâm Văn Sang hiện lên một ý muốn tuyệt tình:
“Chị hai, không cần nói nhảm với