Chương 7: Hòa hợp

Lần này Tống Kỳ về nhà cũng đã khuya rồi, hơn nữa sau khi trở về cũng không quấy rầy cô dậy để làʍ t̠ìиɦ, hai người hiếm thấy có lần hưởng thụ mấy ngày ôn tồn không có chút tìиɧ ɖu͙© nào này.

Mấy ngày liền Hứa Sở Sở đều chuẩn bị cơm chiều cho con trai, cô có thể cảm giác được thái độ của Tiểu Dực dần dần tốt lên với cô, có đôi khi còn chủ động tới tìm cô để thân cận.

Mối quan hệ mẹ con dần dần hòa hoãn khiến cho tâm tình của cô trở nên nhẹ nhàng hơn không ít, tuy rằng Tống Dực đã mười sáu tuổi rồi, khi mình mới 16 tuổi lần đầu tiên dây dưa với Tống Kỳ nhưng ở trong mắt cô Tống Dực vẫn chỉ là đứa trẻ quái gở lại khiến người ta phải thương tiếc.

Buổi chiều hôm thứ năm, theo lẽ thường Hứa Sở Sở ngồi cùng với con trai vào bàn ăn cơm chiều.

Sau khi cô ngồi vào bàn, Tống Dực tự nhiên mà kéo chiếc ghế dựa bên trái cô ngồi xuống.

Cậu biết Hứa Sở Sở thích uống canh cá trích nên lập tức múc non nửa chén, múc một muỗng để ở bên miệng cô.

Hứa Sở Sở có chút kinh ngạc nhưng lại nghĩ tới việc con trai chủ động đút cho mình, khẳng định là muốn nối lại mối quan hệ đã xa cách nhiều năm qua của hai mẹ con vì thế nên vui vẻ uống xong canh cá.

“mẹ ơi, canh hôm nay uống có ngon không?” Tống Dực lộ ra nụ cười ấm áp, ngay sau đó lại nhíu chặt mày lại: “Có phải có chút nóng hay không?”

Hứa Sở Sở còn chưa kịp trả lời cậu đã lại múc một muỗng nhẹ nhàng thổi thổi vài cái sau đó để sát bên miệng của cô.

Cô uống luôn một ngụm: “Canh cá hôm nay rất thơm.”

Tống Dực còn muốn đút cho cô nhưng lại bị cô nhẹ giọng đánh gãy: “Không cần, hôm nay mẹ không có hứng ăn uống gì cả, gần đây có hơi nóng trong người, trên trán còn mọc thêm cả mấy nốt mụn.”

“Vậy sao? Để con xem nào.”

Cậu đột nhiên tới gần khiến Hứa Sở Sở nhất thời ngây người tại chỗ.

Ngón tay thon dài của Tống Dực vuốt mấy ngọn tóc lòa xòa trước trán cô, cậu không nhịn được ghé sát vào xem, quả nhiên có mấy nốt mụn nhỏ.

Hứa Sở Sở ngửi mùi hương thanh mát trên người cậu, đó là hương khí độc hữu trên người thiếu niên sạch sẽ, cô không tự chủ được ngửi nhiều một chút, trong lòng bắt đầu loạn lên.

Hô hấp của Tống Dực phủ lên mí mắt cô, hơi nóng mềm nhẹ phả lên mí mắt, vô cùng thoải mái làm cô muốn nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Mặt mày Tống Dực giãn ra, trong mắt có chút ánh sáng nhỏ vụn, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Nhìn dáng vẻ thất thần của cô, cậu mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ đang suy nghĩ cái gì thế? Mặt mẹ đỏ lên thì phải…”

“A? Không có gì, mẹ chỉ thất thần chút mà thôi.” Trong lòng Hứa Sở Sở vô cùng hoảng loạn, lung tung tìm kiếm đề tài, “Tiểu Dực, trong phòng mẹ còn có mấy tấm ảnh chụp khi còn nhỏ của con, lúc đó là bảo mẫu chụp giúp con, con có muốn xem thử hay không?”

“Được ạ!”

Hứa Sở Sở lên lầu cầm album tới đây, Tống Dực lôi kéo cô ngồi xống trên sô pha lật xem ảnh chụp.

“Tấm này lúc con mới được hơn trăm ngày, bụ bẫm đáng yêu quá!”

“Còn có cái này là lúc con được 1 tuổi, có giống một con búp bê hay không?”

“Cái này cũng đẹp.”

___

Hứa Sở Sở thưởng thức dáng vẻ như cục thịt mềm múp trước ba tuổi của Tống Dực, trong mắt tràn đầy ánh sáng vui vẻ yêu thương.

Tống Dực ở một bên không hề lên tiếng nói cái gì cả, chỉ là yên lặng cúi đầu nhìn sườn mặt cô, càng dựa càng gần.

Đáy mắt cô tràn ngập tình yêu nhìn bé con trong ảnh, tầm mắt dừng ở nơi nào đó đột nhiên cười quay đầu lại nói: “Cái vòng tay này là mẹ chọn cho con!”

Cô vừa mới nghiêng người, giữa mày đã đυ.ng phải chóp mũi của Tống Dực.

Mặt Hứa Sở Sở bỗng đỏ bừng lên, thân thể lập tức lùi sang bên cạnh, kéo ra khoảng cách với cậu.

Làm sao vậy? Vì sao mà trái tim lại đập nhanh như vậy?



Bởi vì mấy năm nay thế giới của chính mình chỉ có một người đàn ông là Tống Kỳ cho nên mới sẽ như vậy ư?

Nhưng mà, cậu là Tiểu Dực, là con trai của cô mà, cô không bình thường, thế mà cô lại mặt đỏ tim đập nhanh với chính đứa con trai của chính mình.



“Tiểu Dực, mẹ có chút không khỏe đi nghỉ ngơi trước một lát.”

Nói xong cô rời đi mà không thèm quay đầu lại như đang tránh né cái gì đó.

Tống Dực nhìn theo bóng dáng kiên quyết của cô, màu sắc trong ánh mắt trút hết đi, khôi phục lại sự rét lạnh tối tăm như ngày xưa.