Chương 32: Danh phận

Về lại Sài Gòn sau mấy ngày ở Vũng Tàu vui chơi. Ai về nhà nấy. Ngày mai là phải trở lại trường rồi.

Phạm Hương nằm ịch xuống chiếc giường rộng lớn của mình. Hỡi ôi, mới xa nhau chưa đầy nửa tiếng đã thấy nhớ vô cùng. Nhưng cơ thể mệt mỏi rã rời, đánh một giấc đến 6h chiều.

Thức dậy. Với tay lấy điện thoại định gọi cho nàng nhưng lại có một cuộc gọi nhỡ khác. Là Minh Minh.

– Alo. Chị đây, có chuyện gì ?

– Phạm Hương, em đang gần chỗ nhà chị, chỗ cửa hàng Wind á, đến đây đi. – Tiếng Minh Minh sang sảng trong điện thoại.

– Ừ.

Phạm Hương bước vào phòng tắm, tắm táp một chút rồi thay một bộ đồ đơn giản, chạy đến chỗ MInh Minh nói, không biết lại bày trò gì đây ?

– Hú, Phạm Hương……- Minh Minh đứng trước cửa hàng hú hét.

– Có chuyện gì ?

– Ừm, em……muốn mua quà ra mắt ba mẹ Tuyết Mai, nhưng không biết mua cái gì ? Nên hỏi ý kiến chị.

– Gì ? Ra mắt ?

– Ừm, em cũng định ngày mốt đưa Tuyết Mai về nhà em ra mắt ba mẹ em. Phải cho người con gái của em một danh phận đàng hoàng. – Minh Minh lôi Phạm Hương vào trong cửa hàng.

– Gì ? Không phải hai đứa bây đã …..?- Phạm Hương nghi hoặc.

– Ò, thì hôm ở Vũng Tàu đó, uống say nên lỡ……nhưng mà không sao, lỡ rồi thì phải để người ta đường đường chính chính làm bạn gái mình chứ, rồi chừng nào đủ tuổi thì đăng kí kết hôn.

Phạm Hương gật gù giúp Minh Minh chọn một ít trà, một ít hoa quả, một sấp vải và một bộ cờ tướng.

Minh Minh sau đó cảm ơn rối rít rồi ra về, miệng huýt sáo.

Chỉ có Phạm Hương là ủ rũ ra về, trên đường về, nghĩ ngợi đủ thứ chuyện. Tại sao Minh Minh cũng như mình, mà người ta lại can đảm thừa nhận ?

Ngồi vào bàn cơm, Phạm Hương không đặt đầu óc vào chén đũa mà đặt ở chỗ nàng, suy nghĩ về chuyện Minh Minh nói. Danh phận ? Phải chăng khi yêu nhau ai cũng muốn có một danh phận đàng hoàng trước mặt ba mẹ người yêu ? Nàng cũng thế đúng không ? Nhưng vì nàng không nói.

– Hương…..

– A dạ……

– Làm cái gì mà thẩn thờ vậy, ba gọi con hai lần rồi. – Ông Phạm trên tay cầm chén cơm, nhìn con gái mình, đi biển về xong là nó như người mất hồn, không biết ăn nhầm cái gì rồi ? ( Ăn thịt người bác ôi )

– Dạ, con nghe.

– Ừ, ba nghe mấy đứa bàn tán về chuyện Minh Minh và Tuyết Mai, nghe nói hai đứa đó quen nhau. – Ông Phạm nghe cả trường đồn đoán lên chuyện tình đó, nhưng 9 phần là khen ngợi, chỉ có vài đứa là nói mấy lời không hay thôi.

– Dạ.

– Con liệu mà chọn bạn chơi, ba không muốn người ta bàn ra nói vào, dư luận mệt lắm con ơi.

– Dạ.

Phạm Hương chỉ biết cúi đầu vâng vâng dạ dạ. Ăn chưa đến nửa chén cơm đã rời bếp, đi lên phòng. Nằm thở dài thườn thượt. Thấy tội nghiệp Lan Khuê, thấy tội cho đoạn tình cảm của hai đứa. Nhưng Phạm Hương quyết định rồi, trước sau gì cũng phải nói, cô nhất định lựa thời điểm gần nhất để nói với ba, ông nhất định sẽ hiểu mà.

Cầm điện thoại lên, đi ra ban công, gọi cho nàng, thật nhớ muốn chết.

– Hương ~~~ Sao bây giờ mới gọi cho em, thật nhớ chị. – Lan Khuê hiện thời đang nằm ườn trên giường.

– Chị đi mua đồ giúp Minh Minh, nó đến ra mắt ba mẹ Tuyết Mai. – Phạm Hương nhàn nhạt trả lời, lòng dậy sóng. Không biết có nên nói cho nàng nghe quyết định của mình hay không ?

– Ồ, tốt thật.

– Em thích sao ?

– Đương nhiên, được người yêu đem về ra mắt, ai mà chẳng thích. – Lan Khuê thầm ngưỡng mộ tình yêu của Minh Minh và lớp trưởng.

Nghe nàng nói đến đây, cô không còn phải băng khoăn gì nữa. Đã cùng người ta làm ra cái loại chuyện vợ chồng rồi, thì tại sao không can đảm thú nhận rồi đường đường chính chính dắt người ta về ra mắt ? Phạm Hương không phải đứa hèn.

– Chị sẽ rất mau chóng cho em một danh phận. Ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn đi học, chị yêu em. – Vừa nói xong cũng là lúc Phạm Hương tắt máy, đi thẳng xuống nhà.

Thấy ba mẹ đang ngồi ở sôpha, cô nuốt khan một hơi, đi lại gần, đứng đối diện với ba mẹ. Cuối cùng là quì xuống.

– Con làm cái gì vậy ? Đứng lên. – Ông Phạm bỏ tờ báo xuống, nhìn đứa con của mình, chắc chắn là có chuyện rồi.

– Ba mẹ, hai người có thương con không ?

– Con hỏi cái gì vậy, đương nhiên là thương. Có chuyện gì ? – Bà Phạm có ý đỡ cô đứng dậy nhưng cô không chịu, kiên quyết quì ở đó.

– Vậy nếu, con nói…..con……thích con gái…..thì………

– PHẠM HƯƠNG, CON ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY ? – Ông Phạm ít nhiều cũng linh tính được chuyện gì.

– Con……con yêu Lan Khuê, thật sự yêu. Con không muốn làm một người hèn nhát trước tình yêu của con.

– Con im ngay cho ba, lên phòng. – Ông Phạm nhìn đứa con mình, mắt bắt đầu hằn lên tia tức giận.

– Con không lên. Ba từ nhỏ lúc nào cũng muốn con làm cái này, làm cái kia, nhưng chưa bao giờ ba hỏi rằng con đang có hạnh phúc hay không ? Mấy thứ mà ba gọi là dư luận đó, nó có cho con hạnh phúc không ? Ba sống vì lời nói của xã hội, nhưng con không sống với nó, con muốn sống bên cạnh người con yêu…….- Phạm Hương, đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng với ba mình, trong lời nói có chút uất nghẹn, nhưng cố không để mình khóc.

* Bốp * – Một bạt tay ngay ngắn nằm ở má phải cô.

– Ông, sao lại đánh con, Phạm Hương, xin lỗi ba đi.- Bà Phạm giật mình lôi chồng mình tránh xa cô ra.

– Con không có lỗi gì hết. Con hỏi ba mẹ, tại sao mỗi ngày ba mẹ được ở bên cạnh người mình yêu, còn con thì không ? Con cũng muốn hạnh phúc mà. Ba có khi nào tự hỏi tại sao trước giờ con không yêu con gái, mà bây giờ lại vậy ? Con không yêu con gái, con chỉ yêu em ấy, là vì em ấy nên con mới yêu.

– Mày còn nói thêm một câu, thì đi ra khỏi nhà. – Ông Phạm thật sự không kìm nổi sự túc giận nữa.

– Nếu lúc sinh con ra là một đứa tật nguyền, vậy ba có bỏ con không ? Con nghĩ chắc là không……Vậy tại sao bây giờ con lành lặn, ba lại xua đuổi con ? – Phạm Hương hai mắt ứa lệ nhìn ba mình, tại sao vậy, tại sao lại đuổi Phạm Hương, trong khi Phạm Hương không có lỗi, yêu là tội lỗi sao ?

#Moon