Chương 2: Mới gặp mặt đã vạch mông cho người ta coi

– Hả ? – Phạm Hương tuy ngứa lắm nhưng cũng không phải cái dạng ai nói gì là làm đó đâu. Tự nhiên kêu cởϊ qυầи, có quen biết gì đâu chứ.

– Chị mau đi, muốn ngứa chết hả ? Tôi cũng là con gái đó, bộ mông chị đẹp hơn của tôi chắc. Ngực lép, chắc mông cũng không khá hơn. – Lan Khuê ngắm nghía một hồi liền bĩu môi.

– Kệ tôi. Nhưng mà…..không muốn. Gọi cho mẹ, nói mẹ đến rước tôi, hông chịu cởϊ qυầи……- Phạm Hương giãy nãy, tay vẫn không ngừng gãi.

– Đợi mẹ chị đến thì cái mông chị sẽ bị hoại tử chết luôn.

– Hả, bị hoại tử luôn hả ? Ghê dị ? – Phạm Hương đó giờ chưa bị dính mắt mèo, chỉ nghe người ta nói bị dính sẽ rất ngứa, không ngờ lại ngứa như vậy. Bây giờ còn nghe là bị hoại tử, mặt mày liền xanh lè.

Lan Khuê thật ra chỉ muốn đùa một chút, ai dè cái tên ngốc kia tin thật. Được nước làm tới, nàng gật đầu như khẳng định rằng nếu còn chậm trễ thì cái vòng 3 đó nhất định sẽ bị hoại tử luôn cho coi.

Mà nàng cũng đâu phải thứ dân tốt bụng gì, chỉ là thấy có lỗi vì Lệ Hằng thực chất muốn hại nàng mà liên lụy tới Phạm Hương nên mới ra tay nghĩa hiệp cứu cô thôi. Chứ gặp người khác thì năm đời mới có chuyện nàng tận tình như vầy.

Phạm Hương cắn răng từ từ cởϊ qυầи âu ra, trời ơi, mắc cỡ muốn chết. Tự nhiên cởϊ qυầи cho người ta coi. Nhưng mà ngứa quá chịu không nỗi.

Cái quần âu bị tuột xuống, để lộ cái quần chip màu hồng có hình hello kitty, Lan Khuê há hốc, trời đất, cái gì vậy, học sinh lớp 12 mà còn mặc quần loại này…..? Trẻ con. Nhịn cười, Lan Khuê, phải nhịn cười, cười giờ này là đang chạm tới lòng tự tôn của người ta.

Cái quần chip hồng cũng bị kéo xuống một khoảng. Khác hẳn với tưởng tượng của nàng, mông Phạm Hương vô cùng đầy đặn, trắng trẻo không một vết thâm, nhưng lại bị Phạm Hương gãi đến độ muốn tứa máu. Nàng nhìn trau tráu một hồi, lấy lại bình tĩnh, dùng tay khoác một tí nước vào tay mình rồi đặt tên cái mông tròn tròn đó, chà đều lên đó rồi nói :

– Sau này, nếu có bị dính mắt mèo, không được gãi, vì gãi sẽ làm cho vùng ngứa lan rộng.

Phạm Hương cắn răng để nàng chà nước lên mông mình, ngại chết được, trời ơi, muốn kiếm cái lỗ chui xuống. Còn bày đặt dặn dò, còn có lần sau sao ?

Rửa sạch bằng nước, Lan Khuê đặt một ít thuốc vào tay, xoa đều lên cái mông đó lần nữa. Sau khi xong liền mở miệng nói :

– Kéo quần lên đi, tôi đi mượn cô y tế cho chị bộ đồ thể dục, cởi bộ quần áo này đặt trong cặp đem về giặt sạch đi.

Lan Khuê đi ra bên ngoài, mượn cô y tế bộ đồ thể dục, rồi quăng vào cho Phạm Hương.

Phạm Hương chốt cửa lại, thay ra bộ đồng phục. Hừ, mới ngày đầu đi học đã gặp chuyện gì đâu không ? Khổ hơn là cái người tên Lan Khuê ngoài kia, mới gặp mặt đã vạch mông cho người ta coi, thật xấu hổ. Nhưng quả nhiên mông không còn ngứa nữa. Phạm Hương cầm bộ đồng phục trên tay, bước ra ngoài. Ái ngại nhìn cô y tế rồi đi theo Lan Khuê về lớp.

Lan Khuê gật gù đi về lớp. Phạm Hương đúng là trời sinh dáng người đẹp đẽ, mặc cái gì cũng đẹp.

Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Bước vào lớp, đã xong tiết 1. Cái ghế cũng đã được ai đó lau sạch với nước.

Phạm Hương vẫn còn ám ảnh cái ghế, trước khi ngồi còn dòm nó chằm chằm như muốn hỏi : Ghế à, tao ngồi xuống rồi có ngứa nữa không ?

– Hay chị vào trong đi, tôi ngồi ngoài đó. – Lan Khuê thấy Phạm Hương cứ đứng tồng ngồng ở đó liền lên tiếng.

Phạm Hương lắc đầu, khoác tay ý nói không sao rồi ngồi xuống ngay ngắn, đem sách vở ra, nghe cô giảng bài thật chăm chú. Còn người con gái kế bên đã ngủ từ lúc nào.

Cô Vân đứng trên bục thao thao bất tuyệt về bài Ngữ Văn của mình, ru một số học sinh vào giấc mộng đẹp.

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc. Đến giờ ra chơi.

Lan Khuê như được gắn lò xo, vừa nghe trống tan tiết lập tức bật dậy, không thèm che miệng mà ngoáp một cái thật to rồi nhìn xuống Lệ Hằng :

– Ra căntin.

– Ừ. – Lệ Hằng dẹp sách vào cặp rồi gật đầu đồng ý.

Lan Khuê câu cổ Lệ Hằng đi ra ngoài, nhưng đi giữa chừng lại suy nghĩ cái gì đó, dừng bước ngoáy đầu lại nhìn Phạm Hương, thấy cô đang chăm chú xem sách liền lớn tiếng :

– Nè, Phạm Hương, đi căn tin mua nước uống không ?

Phạm Hương giơ ra bịch sữa tươi, ý nói mình đã có mang sữa theo rồi. Rồi lại tiếp tục cắm đầu vào cuốn sách dày cộm.

Lan Khuê hậm hực đi ra ngoài cùng với Lệ Hằng. Người gì đâu thấy ghét, cứ cắm đầu đọc sách, bộ giỏi lắm hay gì ? Bày đặt đem sữa theo, làm như con nít vậy ? Sao không đem bình sữa theo bú luôn….? >< Thấy ghét. Người ta muốn làm quen mà còn làm giá.

Lan Khuê trên đường đi căn tin không ngừng lải nhãi chửi rủa Phạm Hương. Lệ Hằng bật cười :

– Sao vậy ?

– Cậu nói xem, chị ta thật đáng ghét.

– Cũng không hẳn, khi nãy lúc cậu ngủ, chị ta giúp cậu chép bài. – Lệ Hằng ngửa cổ nốc một hơi nửa chai nước rồi nói.

Hửm ? Sao Lan Khuê không biết ? Chép bài ? Lan Khuê guồng chân nhanh về lớp hơn, đi vào chỗ ngồi, lật cuốn vở Ngữ Văn của mình ra.

Tuy là học cũng mới được hơn tuần lễ, nhưng quyển vở của nàng chẳng khác gì cái sân bay, lỗ hổng đầy ra đó. Lí do là làm biếng nên không chép, thế thôi. Lan Khuê lật tới trang gần đây, có một nét chữ nghiêng nghiêng, đẹp đẽ ở đó, bài học cũng được viết đầy đủ.

Phạm Hương đang xem sách, chợt thấy có ánh mắt nhìn mình đắm đuối liền ngước lên, thấy Lan Khuê trên tay cầm cuốn vở, nhìn chằm chằm mình thì mới giải thích :

– À, là…..nãy cô nói bài này quan trọng, tôi thấy em ngủ nên chép hộ. Xin lỗi.

Lan Khuê gấp cuốn vở lại, dẹp vào cặp, miệng cười cười nói nhỏ :

– Cảm ơn, mông trắng.

#Moon