Chương 77: Phiên ngoại 7

Edit: Tiểu Màn ThầuBạch Uyển Uyển hoảng sợ, “Hoắc Chi An.”

Khoảng cách hai người quá gần, cô bị khí thế bức bách của anh ép đến gần như không thở nổi. Chỉ cần hít thở thôi, trong hơi thở đều là mùi hương trên người anh.

Hoắc Chi An cúi người, mặt càng ngày càng gần Bạch Uyển Uyển, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Điện thoại của ai, Hạ Nam Tri?”

Bạch Uyển Uyển nghiêng đầu, đỏ mặt lên tiếng, “Anh tránh ra.”

Hoắc Chi An nhìn một bên mặt cô không nhúc nhích, sau nửa ngày mới lên tiếng: “Có nhiều lời muốn nói với anh ta vậy à?”

“Em và đàn anh chẳng qua là đang thảo luận –”

“Đủ rồi!”

Bạch Uyển Uyển mới nói được một nửa đã bị Hoắc Chi An cắt lời.

Hai mắt anh đỏ ngầu, bên trong tràn đầy hung ác, ngực phập phồng kịch liệt vì kích động.

Cô từ chối sự theo đuổi của anh, thậm chí không nói một tiếng mà lưu lại trường học.

Trong lòng anh còn vui vẻ lên kế hoạch cho tương lai của hai người ở Nam Thành, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ có anh!

Đau đớn và tra tấn mấy ngày nay toàn bộ xông lên đầu, lục phủ ngũ tạng cũng đau đến run rẩy.

Hoắc Chi An một tay nắm lấy cái cằm nhọn của Bạch Uyển Uyển, buộc cô nhìn thẳng vào mình.

Đôi mắt của cô rất đẹp, hình dáng đẹp mắt, trong veo lại sáng ngời.

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp này không có bóng dáng của anh.

Nhìn thấy trong mắt Bạch Uyển Uyển có một tia sợ hãi, trái tim Hoắc Chi An thắt lại.

Rốt cuộc anh phải làm như thế nào, cô mới chịu tiếp nhận anh đây?!

“Em cái người con gái nhẫn tâm này.” Trong nội tâm thực sự rất đau, Hoắc Chi An khàn khàn lên tiếng.

“Đã lâu như vậy, em đối với anh không có một chút cảm giác nào sao?” Giọng điệu của anh có hơi chua xót.

Bạch Uyển Uyển giật mình, mở miệng nói, “Em…”

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô mở ra, Hoắc Chi An cuối cùng không thể kìm nén khát vọng trong nội tâm mình được nữa, cúi đầu hôn xuống.

Môi của cô mềm như kem, hương vị ngọt ngào tươi mát kí.ch thích tất cả giác quan của anh, trên người giống như bị điện giật khẽ run lên.

Sau khi Bạch Uyển Uyển sửng sốt, giãy giụa kịch liệt.

Kể từ lúc bị anh cưỡng hôn cô cho đến nay, Hoắc Chi An vẫn luôn rất quy củ. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô an tâm đi lên lầu cùng anh.

Bạch Uyển Uyển không ngờ đến, anh lại dám tự tiện hôn mình.

Trong khoang miệng tràn đầy mùi rượu của anh, Trong lòng Bạch Uyển Uyển lập tức tức giận, nhịn không được dùng hết sức đẩy anh ra.

Hoắc Chi An cố định tay cô trên cánh cửa, hôn càng thêm mãnh liệt hơn, linh hồn của anh đã thoát khỏi cơ thể, hoàn toàn chìm đắm trong sự quấn quít cùng Bạch Uyển Uyển.

Bạch Uyển Uyển bị khống chế tay, hung hăng đá anh một cước.

Đầu gối của Hoắc Chi An đau đớn, trong nội tâm khó chịu như dời sông lấp biển, dùng sức ôm chặt lấy người.

“Uyển Uyển, đừng đẩy anh ra.” Anh dán sát vào tai Bạch Uyển Uyển, giọng nói trầm thấp đau khổ không thôi.

“Em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải làm như thế nào, em mới bằng lòng ở bên cạnh anh?” Anh không quan tâm người trong lòng giãy giụa, tiếp tục thấp giọng nói.

“Em chán ghét anh như vậy sao?” Hoắc Chi An hơi lui ra sau, hai tay nâng khuôn mặt tinh xảo của Bạch Uyển Uyển lên, một đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cô.

Bạch Uyển Uyển vốn định lên tiếng chỉ trích anh nhưng khi bắt gặp ánh mắt và sắc mặt của anh, đột nhiên nghẹn lời.

“Cũng không phải.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Bọn họ đã quen biết nhau 3 năm. Trong 3 năm qua, nếu nói bản thân mình hoàn toàn không có cảm giác gì với anh cũng không đúng. Bỏ qua thành kiến mà nói, bản thân Hoắc Chi An rất ưu tú.

Anh cường thế lại bá đạo xông vào cuộc sống của cô, phá vỡ chuỗi ngày bình yên của cô.

Từ nhỏ đến lớn, anh đối xử với mình tốt hơn nhiều so với người trong nhà. Cô không thể tránh khỏi việc sinh ra hảo cảm với anh.

Bởi vì điều này, cô rất sợ khi hai người ở bên nhau, Hoắc Chi An chơi chán rồi sẽ bỏ rơi cô, giống như vô số người bạn gái cũ của anh.

Thực ra cô là một kẻ nhát gan, không muốn tiến thêm bước nữa, chỉ muốn thu mình trong tòa tháp ngà của trường học.

“Vì điều gì?” Hoắc Chi An nắm chặt vai cô, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện lên rõ ràng.

Bạch Uyển Uyển cắn môi, không biết nên nói như thế nào.

Cô vốn cho rằng Hoắc Chi An đã buông tha cho mình, hiện giờ xem ra mình lầm rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ, anh một tay nâng cằm cô lên, Bạch Uyển Uyển thất thần đối mắt với anh.

“Uyển Uyển.” Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Chi An lập tức không còn nóng nảy nữa, anh rất sợ chính mình sẽ hù dọa đến cô.

Anh chậm rãi hít một hơi thật sâu, “Thử một lần được không? Nếu như thực sự không được em hãy đẩy anh ra.”

“Anh…” Bạch Uyển Uyển lên tiếng, dừng một chút cẩn thận dè dặt nói: “Nhưng em… Em đã quyết định ở lại trường. Không phải anh rất tức giận sao?”

Bản thân mình không muốn đến Nam Thành, anh vẫn muốn cùng mình ở bên nhau à?

Anh là một người tự phụ như vậy, có lẽ rất khó chấp nhận những chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Anh nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thở dài một hơi, “Đúng vậy, anh rất tức giận.”

Bạch Uyển Uyển run lên, vô thức co người lại.

Hoắc Chi An nhìn cô, tay vẫn khống chế bờ vai cô, “Nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em, biết làm sao bây giờ?”

Anh thở dài, trong giọng nói mang theo sự bất lực, “Chỉ nghe theo anh một lần này thôi được không? Để cho anh làm bạn trai của em, em muốn lưu lại trường học cũng được. Bên cạnh em còn có một Hạ Nam Tri, anh vô cùng lo lắng, em cho anh một danh phận đi, Uyển Uyển…”

Lần đầu tiên Hoắc Chi An tỏ ra yếu thế với cô như vậy, trong lòng Bạch Uyển Uyển không khỏi chua xót.

Sau đó, cô đồng ý.

Cô còn nhớ rõ vẻ mặt kinh ngạc vui mừng không nói nên lời của Hoắc Chi An, sau khi cô nói lời đồng ý.

Theo sau một nụ hôn mang theo mùi rượu lại rơi xuống, khác với nụ hôn mãnh mẽ vừa rồi, lần này dịu dàng lại triền miên hơn, thời gian rất dài.

Dù chưa từng hôn môi với anh, nhưng Bạch Uyển Uyển cũng ý thức được kỹ thuật của Hoắc Chi An vô cùng tốt.

Cô bị hôn đến sắc mặt đỏ bừng, hai chân mềm nhũn, cuối cùng cô phải nắm lấy vạt áo của anh để ổn định lại bản thân…..

*

“Cô giáo Bạch? Cô giáo Bạch?”

Giọng nói của Triệu Âm kéo Bạch Uyển Uyển từ trong hồi ức trở về.

“Xin lỗi nha, tôi mất tập trung.” Bạch Uyển Uyển mỉm cười nói xin lỗi.

“Không sao, cô bận rộn mà.” Triệu Âm cười cười rời đi.

Vào những ngày kỷ niệm trước đây, Bạch Uyển Uyển rất ít khi thể hiện điều gì. Nhưng năm nay tương đối đặt biệt, cô muốn làm chút gì đó để chúc mừng phong ba qua đi.

Vì vậy cô gửi một tin nhắn cho Hoắc Chi An, nói buổi tối sẽ tự mình xuống bếp.

Hoắc Chi An nhanh chóng trả lời lại.

Bạch Uyển Uyển đã sớm nhờ dì giúp việc mua thức ăn, sau khi tan học cô vội vàng quay về nhà.

Lúc Hoắc Chi An tan làm trở về, mùi thơm từ trong phòng bếp bay khắp nhà.

Bạch Uyển Uyển một mình bận rộn trong phòng bếp, ngày thường cô rất ít khi xuống bếp, nhưng tay nghề không tệ lắm.

Ánh đèn ở phòng bếp chiếu vào một bên mặt bóng loáng bình thản của cô, khung cảnh giản dị này khiến cho nội tâm Hoắc Chi An dâng lên một luồng nhiệt.

Anh từ phía sau ôm lấy eo Bạch Uyển Uyển, cằm đặt trên vai cô, “Có cần anh giúp đỡ gì không?”

Bạch Uyển Uyển bị râu của anh làm nhột, rụt cổ lại, cười nói: “Không cần, chỉ còn lại một món canh sườn thôi.”

Hoắc Chi An hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Ừ.”

*

So với trước đây, bữa tối kỷ niệm này không tính là quá hoa lệ, nhưng nó vô cùng có ý nghĩa.

Một trong hai người nấu ăn, người còn lại sẽ rửa bát, giống như một đôi vợ chồng bình thường.

Buổi tối, tất nhiên là một đêm triền miên.

Sáng sớm Bạch Uyển Uyển bị tiếng chuông điện thoại của Hoắc Chi An đánh thức.

Bên cạnh không thấy người, phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy “Rào rào.”

Bạch Uyển Uyển nhíu mày, cầm điện thoại đi đến cửa phòng tắm nói với Hoắc Chi An có người tìm.

“Ai gọi vậy?” Tâm trạng của Hoắc Chi An rất tốt, trong giọng nói cũng mang theo sự vui sướиɠ.

Bạch Uyển Uyển nhìn màn hình: “Giang Tiếu.”

Người này cô cũng biết, là một trong những người bạn của Hoắc Chi An.

Tiếng nước ngừng lại, “Không cần bắt máy, một lúc nữa anh gọi lại cho anh ta. Em ngủ tiếp đi.”

Bạch Uyển Uyển đáp lại một tiếng, muốn tắt tiếng nhưng lại vô tình bấm nhận cuộc gọi.

Giọng Giang Tiếu lập tức vang lên trong phòng: “Bao giờ anh mới đến? Tôi vất vả lắm mới nhờ được Đái Sanh giúp đỡ anh, anh đừng đến trễ nha.”

Đái Sanh…

Bạch Uyển Uyển sửng sờ, chỉ nghe thấy Giang Tiếu tiếp tục nói: “Này tôi biết anh không muốn đến, ai kêu anh tìm người ta giúp đỡ đâu? Nói đi thì phải nói lại không phải là vì cô vợ yêu quý của anh à…”

“Phanh” một tiếng, cửa phòng tắm bị Hoắc Chi An bên trong mở ra, trên mặt có chút hốt hoảng, bước đến cướp lấy điện thoại trong tay Bạch Uyển Uyển tắt máy.

Bạch Uyển Uyển đứng yên tại chỗ, đầu óc nhất thời kêu ong ong.

“Uyển Uyển, em nghe anh giải thích đã.” Hoắc Chi An chỉ bọc một cái khăn tắm, tóc và nửa người trên đều dính nước, anh vội vàng lấy khăn tắm lau một phen, rồi cầm chặt cổ tay Bạch Uyển Uyển.

Trong nội tâm Bạch Uyển Uyển cười khổ, đây là lời thoại trong bộ phim tình cảm nào đó sao. Chẳng lẽ cô phải phối hợp bịt lỗ tai nói: “Em không muốn nghe à?”

Bàn tay đang nắm cổ tay của cô khẽ run lên, còn dùng sức rất lớn.

Cô mím môi, đôi mắt bĩnh tình không chút gợn sóng nhìn về phía Hoắc Chi An, “Anh nói đi.”

Cô bình tĩnh như vậy, ngược lại Hoắc Chi An lại nghẹn lời.

Nói chi tiết cho cô biết sao?

Không được!

Anh không thể ở trước mặt Bạch Uyển Uyển thừa nhận tâm lý của mình có vấn đề.

“Anh, anh chỉ muốn trì hoãn một chút. Anh cảm thấy chúng ta chưa sẵn sàng.” Hoắc Chi An quan sát vẻ mặt của Bạch Uyển Uyển, nghĩ ngợi nói.

Bạch Uyển Uyển gật đầu.

Chúng ta chưa sẵn sàng?

Chỉ có anh mà thôi.

Bản thân mình vì chuyện mang thai làm nhiều việc như vậy, không phải anh không biết. Nếu quả thực chưa sẵn sàng, anh hoàn toàn có thể nói rõ với mình.

Nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại lựa chọn cách lừa gạt mình, còn dùng danh nghĩa của Đái Sanh tiên sinh lừa gạt mình.

Cô còn cho rằng Hoắc Chi An vì mình thỏa hiệp, hóa ra là thay đổi một cách khác để cô buông bỏ mà thôi.

Bản thân mình giống như một con ngốc bị lời nói của anh lừa gạt, không có con cũng không sao. Đây là những gì anh chờ đợi.

Giống như một con thỏ rơi vào bẫy, Bạch Uyển Uyển nhất thời đau buồn, trái tim như đã chết.

Cô lười nháo loạn cãi nhau với anh.

Chuyện cho đến bây giờ, cô đã biết rõ thái độ của Hoắc Chi An.

Bạch Uyển Uyển quay người muốn rời đi, nhưng cổ tay vẫn bị nắm chặt.

“Em muốn đi tắm.” Giọng nói của cô nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ ái ố gì.

Hoắc Chi An dừng lại, dần dần buông lỏng ngón tay đang cầm chặt cổ tay cô ra.

Yên lặng nhìn cô cầm quần áo tiến vào phòng tắm, cơn gió tháng 5 xuyên qua cửa sổ thổi những giọt nước trên người anh, sống lưng anh không khỏi phát lạnh, rùng mình một cái.

*

Từ đó về sau, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được Bạch Uyển Uyển gầy đi rất nhiều.

“Uyển Uyển, ăn nhiều một chút.” Mỗi ngày trong nhà đều chuẩn bị bữa tối phong phú, ngày nào anh cũng cố gắng về nhà sớm dùng bữa với cô, đốc thúc cô ăn nhiều vào.

“Ừ.” Bạch Uyển Uyển thản nhiên đáp lời.

“Ừ”, “Vâng”, “Được.”

Những ngày qua, cô rất thường hay nói những câu này.

Giọng điệu xa cách của cô khiến trong lòng Hoắc Chi An lo lắng.

Anh buông đũa, cứ bình tĩnh nhìn cô như vậy.

Bạch Uyển Uyển bất di bất dịch, vẫn như thường ngày dùng xong bữa tối, đối với ánh mắt của anh vờ như không thấy.

Ban ngày, cô có thể ngụy trang rất tốt, nhưng vào ban đêm thực sự rất khó khăn.

Cô cố gắng thờ ơ với hành vi thân mật để làm cho Hoắc Chi An mất đi hứng thú với chuyện này.

Nhưng Hoắc Chi An lại dùng hành động chứng minh, dù cô có là một con cá muối anh cũng có cách.

Đã từng anh anh em em với Bạch Uyển Uyển, nhưng bây giờ nó đã trở thành áp lực và tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.

Thời gian từng ngày trôi qua, Bạch Uyển Uyển cảm giác hơi thở như bị kìm hãm, sắp thở không nổi rồi.

Cuộc sống giống như đi vào con đường không nhìn thấy điểm cuối, cô tựa như một cái xác không hồn đi dọc theo con đường này. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một con đường trải đầy hoa hồng tiền đồ xán lạn, nhưng cô thực sự muốn đi hết con đường này, để xem những phong cảnh không giống như người ngoài đã nhìn thấy.

Cô biết rõ mình nhắc đến vấn đề ly hôn với Hoắc Chi An cũng vô dụng thôi, chỉ rước lấy anh càng kiểm soát nghiêm ngặt hơn.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Bạch Uyển Uyển quyết định tự ý rời đi một khoảng thời gian.

Cuộc sống bây giờ quá ngột ngạt khiến cô gần như không thể thở nổi.

Dưới sự giúp đỡ của Mục Noãn Tô, cô rời đi rất thuận lợi.

*

Hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của hai người, Hoắc Chi An về rất sớm, dự định trang trí lại nhà cửa một phen.

Lúc đi ngang qua thư phòng, ánh mắt của anh đột nhiên bị đồ vật trên bàn thu hút.

Đó là một bản thỏa thuận ly hôn.

Trong lòng Hoắc Chi An đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, một cái hộp nhung màu đỏ rơi trên mặt đất.

Khi không thể liên lạc được với Bạch Uyển Uyển, anh hoàn toàn luống cuống.

Anh buộc mình phải bình tĩnh lại, ngón tay không ngừng run rẩy.

Sau khi run rẩy gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng anh cũng xác nhận – Bạch Uyển Uyển đã rời đi.

Cô không cần anh nữa.

Hoắc Chi An chán nản ngồi trên ghế, dáng người cao ráo thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Sau một lúc lâu, anh đột nhiên lắc đầu cười khổ, tiếng cười trong phòng nghe vô cùng châm chọc.

Nở nụ cười, trên khuôn mặt anh đầy nước mắt, đầu lưỡi cũng nếm được vị mặn đắng.

Uyển Uyển, em thực sự quá tàn nhẫn.

Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta!

Tại sao em có thể chọn hôm nay mà vứt bỏ anh?!

Trong căn phòng trống rỗng, im ắng không có ai trả lời câu hỏi của anh.