- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Chết Cũng Không Ly Hôn
- Chương 39: Em giận dỗi, anh sẽ dỗ dành em
Có Chết Cũng Không Ly Hôn
Chương 39: Em giận dỗi, anh sẽ dỗ dành em
Ngày hôm sau, Mục Noãn Tô thức dậy đã là 10 giờ sáng. Cô bấm nút mở rèm cửa tự động ra, ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thật bất ngờ ánh sáng phản chiếu từ cổ tay cô làm hoa cả mắt.
Cô cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên cổ tay mình xuất hiện một chiếc vòng bạc sáng ngời, không biết Hoắc Chi Châu đã đeo cho cô khi nào.
Cô từng nhìn thấy chiếc vòng tay này trên một cuốn tạp chí, đây là một sản phẩm mới nhất vừa được tung ra bởi thương hiệu nổi tiếng, còn là phiên bản giới hạn trên thế giới. Ngay khi vừa nhìn thấy cô đã rất thích nó, cực kỳ thích. Phải thừa nhận rằng Hoắc Chi Châu rất hiểu rõ sở thích của cô, những món quà mà anh tặng từ lúc kết hôn cho đên nay đều hợp tâm ý của cô.
Mục Noãn Tô nâng cổ tay lên, dưới ánh sáng mặt trời nhìn ngắm một lúc lâu, rồi lặng lẽ gỡ nó ra, để vào hộp trang sức.
Sau khi đi xuống lầu, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của dì giúp việc ở trong phòng bếp.
“Phu nhân, tiên sinh đi làm rồi.” Lúc này đây, Mục Noãn Tô còn chưa lên tiếng, dì giúp việc đã trả lời trước.
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, không thèm quan tâm, ngồi xuống ăn sáng lót bụng.
Dì giúp việc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hờ hững của Mục Noãn Tô, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mục Noãn Tô nhận ra, nhướng chân mày, “Dì à, có chuyện gì sao?”
“Phu nhân, thật ngại quá. Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, có thể xin nghĩ vài ngày về quê không ạ?” Hai tay dì giúp việc vân vê tạp dề, vẻ mặt áy náy.
Trong Tết Nguyên Đán bà ấy đã trở về một chuyến, mới vừa quay lại làm việc không bao lâu. Ai ngờ buổi sáng hôm nay lại nhận được điện thoại từ dưới quê, bảo con trai bà ấy phạm tội gì đó đã bị tạm giam. Chồng của bà ấy là một người trung thực chất phác, chỉ biết thấp thỏm lo lắng, không nói rõ tình hình như thế nào. Bà ấy gấp đến mức giống như kiến bò lên chảo nóng, muốn nhanh chóng về quê xem tình hình.
“Vậy dì mau tranh thủ thời gian về quê đi!” Mục Noãn Tô nghe xong lập tức đồng ý, “Đã mua vé xe chưa? Lúc nào đi?”
Dì giúp việc cảm động nói: “Còn chưa kịp mua.”
“Vậy dì mau thu dọn đồ đạc đi! Để cháu mua giúp dì. Quê của dì ở thành phố X phải không?” Mục Noãn Tô mở ứng dụng lên, hỏi dì giúp việc số ID, mua vé tàu cao tốc sớm nhất.
“Phu nhân, phu nhân mua hết bao nhiêu tiền? Để tôi trả tiền lại cho phu nhân.” Dì giúp việc không rành về mấy cái ứng dụng này, chỉ biết đứng ở một bên đợi cô mua xong.
“Dì đừng khách sáo, nhanh thu dọn đồ đạc lên đường đi, nếu không sẽ không kịp giờ đâu.” Mục Noãn Tô vội vàng đẩy bà ấy, đuổi bà ấy về phòng.
Dì giúp việc liên tục nói cảm ơn, sau khi thu dọn xong phòng bếp mới cầm một cái túi vội vã rời đi.
Trong căn nhà to lớn như vậy chỉ còn lại một mình Mục Noãn Tô.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của dì giúp việc, nói rằng mình rất tiếc vì phải tạm rời đi một thời gian, nếu như không ngại bà ấy sẽ giới thiệu một người bạn của mình đến đây.
Mục Noãn Tô có ấn tượng rất tốt với bà ấy, cũng tin tưởng vào thái độ làm người của bà ấy, cho nên lập tức đồng ý.
Buổi tối, Hoắc Chi Châu trở về nhà nhìn thấy người giúp việc mới, chợt giật mình rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Sau khi biết nguyên nhân dì giúp việc xin nghỉ trở về quê, anh nhẹ gật đầu không nói gì thêm, mặt không thay đổi dùng cơm tối.
Đêm đó, Mục Noãn Tô như thường lệ không chịu ngủ chung với Hoắc Chi Châu.
Liên tục hai ngày không có ai giày vò mình, cô ngủ một giấc vô cùng bình yên, còn dậy sớm hơn bình thường.
Sau khi xuống lầu, cô nghe thấy động tĩnh truyền ra từ phòng bếp, lúc đi đến gần không ngờ lại nhìn thấy Hoắc Chi Châu đang đứng trước bếp, động tác thành thục chiên trứng ốp la trong chảo.
Nghe thấy sau lưng có động tĩnh, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người Mục Noãn Tô, thấp giọng lên tiếng: “Sắp xong rồi.”
Anh mặc quần áo ở nhà, đắm chìm trong ánh ban mai, tóc mái rũ xuống mi mắt, nhưng bàn tay làm những việc vặt vãnh, thoạt nhìn có chút khí chất khác biệt.
Mục Noãn Tô hơi giật mình, “Dì giúp việc mới đâu?”
“Về rồi.” Hoắc Chi Châu trả lời.
“Về rồi?” Mục Noãn Tô nhíu mày, nghi ngờ nói: “Anh đuổi dì ấy đi?”
Hoắc Chi Châu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, “Ăn không quen miệng. Mấy ngày tới anh sẽ nấu cơm tối.”
Mục Noãn Tô: “….”
Anh không phải loại người kén ăn, mình nấu mì gói anh cũng ăn hết mà. Món ăn của dì giúp việc mới nấu rất ổn tuy không bằng dì giúp việc cũ nấu hợp khẩu vị của anh, nhưng hương vị không chênh lệch mấy. Cái gì mà ăn không quen? Còn không phải là anh đang diện cớ à.
Hoắc Chi Châu bưng bữa sáng đặt lên bàn, ngồi đối diện với cô.
Mục Noãn Tô mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, đang uống sữa tươi, khéo miệng dính vệt sữa trắng cũng không phát hiện.
“Buổi trưa….” Hoắc Chi Châu lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên khóe miệng cô, càng trở nên sâu thẳm.
“Buổi trưa em sẽ tự gọi đồ ăn ở bên ngoài.” Mục Noãn Tô tiếp nhận câu chuyện.
Vừa dứt lời, ngón tay của Hoắc Chi Châu đã duỗi tới, ngón tay cái chạm vào khóe môi cô. Cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến, cô bỗng nhiên sững người, ngơ ngác nhìn anh đưa ngón tay cái vào trong miệng nhẹ nhàng mυ"ŧ, sau đó khẽ cong môi, “Không nên lãng phí.”
Mục Noãn Tô: “!!!”
Ăn sáng xong, Hoắc Chi Châu thay áo sơmi trắng, lúc đi ngang qua phòng khách nhìn thấy vợ mình đang tập yoga nói: “Nếu buổi trưa không muốn ăn thức ăn ở bên ngoài thì đến công ty tìm anh.”
Mục Noãn Tô liếc mắt nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng: Không có cửa đâu!
Hoắc Chi Châu mím môi, có hơi thất vọng, “Được rồi. Buổi tối anh sẽ trở về sớm một chút.”
Hoắc Chi Châu đi rồi, Mục Noãn Tô không thể chờ đợi thêm nữa cầm lấy điện thoại, mở Weibo của mình lên.
Mới nhất là một bài đăng ngụy trang của cô “Fans hâm mộ gửi bài”, với tiêu đề chính là — Muốn chia tay với bạn trai phải làm sao?
Đính kèm bên dưới là ảnh chụp màn hình tin nhắn do chính tài khoản phụ của cô gửi đến.
“Yểu Yểu, gần đây có một chuyện khiến em rất bận tâm. Em và bạn trai quen nhau được vài tháng, anh ấy đối xử với em rất tốt. Nhưng gần đây em phát hiện anh ta vẫn luôn lừa dối em một chuyện, hơn nữa ham muốn chiếm hữu đối với em quá lớn, em nghĩ anh ta sẽ không đồng ý chia tay đâu….. Em nên làm gì bây giờ?”
Bài đăng trên Weibo được cô đăng vào đêm qua đoán chừng lúc ấy Hoắc Chi Châu đã ngủ rồi, bởi vì cô không muốn anh phát hiện nó.
Quả nhiên Fans cú đêm rất nhiều. Chỉ trong vài giờ, đã có hơn một ngàn bình luận trả lời.
Mục Noãn Tô thực sự cảm động muốn khóc rống lên.
Cô ngưng thở, mở bình luận ra xem.
“Chia! Phải chia! Chẳng cần biết là người Trung Quốc hay không!”
“Bài đóng góp của chị gái này rất chi tiết, mị cảm thấy loại đàn ông này rất khủng bố, nhất định phải tìm ra cách chia tay.”
“Em có một họ hàng ở dưới quê. Nhà gái muốn chia tay nhưng nhà trai không đồng ý, còn uy hϊếp sẽ gϊếŧ chết ba mẹ của cô ấy, thật dọa chết người.”
“Ừ, bị loại người này thích không may chút nào, đau lòng thay chị gái.”
“Loại người này không thể cứng rắn được! Tâm lý của bọn họ đều có vấn đề, nếu như bị kích động nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó [Hoảng sợ] [Hoảng sợ]”
…..
Mục Noãn Tô càng xem nội tâm càng lạnh xuống, rất nhiều bình luận cũng nhìn thấy trong lòng cô run sợ, sợ Hoắc Chi Châu sẽ làm ra chuyện kinh khủng nào đó.
“Tốt nhất phải làm cho đối phương chủ động chia tay.”
“Bạn trai cũ của tôi cũng giống như vậy, nói yêu tôi quá nhiều, lúc tôi muốn chia tay, anh ta đòi sống đòi chết nhất định không đồng ý. Về sau tôi khıêυ khí©h anh ta khắp nơi, anh ta ghét cái gì tôi sẽ làm cái đó, khiến anh ta phiền chết, cuối cùng cũng có một ngày anh ta xin lỗi tôi và nói với tôi rằng: ‘Xin lỗi em, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi.’ Tôi giả vờ giả vịt rơi hai giọt nước mắt, đêm đó cùng bạn bè đi đến quán bar chúc mừng cuộc sống độc thân. Ha ha ha ha!”
“Lầu trên 6666.”
“+10 cho hành động của chị gái lầu trên! Ha ha ha!”
“Cầu nội dung chi tiết!”
“Chi tiết chính là, ví dụ như anh ta thích tôi để tóc dài, tôi sẽ đi cắt ngắn. Anh ta thích tôi mặc váy tôi sẽ mặc quần. Anh ta thích tôi cười, tôi sẽ làm bộ mặt buồn bã. Anh ta không thích bạn học của tôi, mỗi ngày tôi sẽ nói chuyện với người bạn đó…..Không nói dối các bạn đâu, bạn trai cũ của tôi cho rằng mẹ kiếp tôi đã thay đổi rồi, ha ha ha….”
“Ha ha ha! Lợi hại!”
“Đệk mợ, tôi thật bái phục! Chị gái gặp nguy không loạn, là một người sói. Quá 6!”
“Cách này rất hay! Đối với loại bạn trai không chịu chia tay phải làm như vậy, khiến anh ta quá bực bội vội chủ động chia tay, sau này mới không có phiền phức gì.”
…….
Mục Noãn Tô xem hết tất cả bình luận, rồi copy những bình luận có giá trị dưới bài đăng của tài khoản phụ, sau đó nhanh chóng xóa nó đi xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều, cô theo thường lệ đi đến tiệm tóc làm tóc, nhà tạo mẫu tóc quen biết hỏi cô có muốn cắt tóc không. Nhìn mái tóc xinh đẹp trong gương, cô dường như ra quyết định cắt phăng mái tóc dài đến eo thành kiểu tóc ngắn qua khỏi cằm.
Khi cô làm xong quay về đến nhà, đã hơn 4 giờ chiều. Vừa mới vào nhà không bao lâu, Hoắc Chi Châu gọi điện thoại đến.
“Ra đây.” Hoắc Chi Châu trước sau như một lời ít ý nhiều.
Mục Noãn Tô liếc nhìn đồng hồ, không muốn nhúc nhích, “Không phải nói anh sẽ nấu cơm sao?”
Hoắc Chi Châu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, giải thích: “Đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.”
*
Mục Noãn Tô đi ra ngoài, vừa mới ngối xuống vị trí phía sau, lập tức nhận thấy có một ánh mắt sáng như đuốc đang nhìn chằm chằm vào tóc của mình.
Cô buồn bực không lên tiếng, dùng sự yên lặng chống đối lại Hoắc Chi Châu.
“Cắt tóc à?” Một lúc sau, Hoắc Chi Châu vẫn khơi dậy chủ đề này.
Mục Noãn Tô gật đầu, liếc mắt nhìn anh một cái: “Đúng vậy. Thế nào?”
Khiến anh cảm thấy xấu là tốt nhất.
Hoắc Chi Châu cong môi, nhẹ nhàng vuốt ót cô, “Rất đẹp.”
Mục Noãn Tô quay đầu lại, nhíu mày, “Nếu như em cắt ngắn hơn nữa, ngắn như tóc anh vậy đó?”
“Không sao.” Hoắc Chi Châu giống như đang dung túng một đứa trẻ, “Em cạo trọc anh cũng không chê đâu. Chỉ cần em không chê khó coi là được.”
Mục Noãn Tô nghĩ đến dáng vẻ khi mình cạo trọc đầu, nhụt chí ngã người lên ghế.
Quên đi, vì để cho Hoắc Chi Châu ngứa mắt mà hy sinh nhan sắc của mình như vậy thực sự không đáng. Khả năng đôi mắt Hoắc Chi Châu chưa kịp ngứa lên, thì cô đã bị bộ dạng cào trọc đầu xấu xí của mình làm cho xỉu trước.
Tài xe chở hai người đến cửa ra vào của một siêu thị nhập khẩu gần đó, rồi quay đầu tìm chỗ đỗ xe.
Mục Noãn Tô đột nhiên bị gió lạnh thổi vào người, chóp mũi hơi ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
Khóe mắt liếc nhìn Hoắc Chi Châu đang nhíu mày, mắt thấy anh muốn đi đến đây, Mục Noãn Tô vội vàng nhấc chân đi về phía cửa lớn.
Hoắc Chi Châu vốn muốn nâng cánh tay lên rồi lại yên lặng buông xuống, đi ở phía sau cô cách một bước chân cùng nhau tiến vào siêu thị.
“Em muốn ăn món gì?” Hoắc Chi Châu đẩy xe hàng, hai người đi đến khu đông lạnh.
“Anh biết nấu món gì?” Mục Noãn Tô nghi ngờ nhìn anh, trong nội tâm không mấy yên lòng về khả năng nấu nướng của anh.
“Em muốn ăn món gì anh sẽ nấu món đó.” Hoắc Chi Châu nhàn nhạt nói.
Mục Noãn Tô nhìn người đàn ông một thân Tây trang đứng trước mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy sao?”
Tôm say rượu, chân gà, Phật nhảy tường, thịt nhồi hoa sen một loạt các món ăn khó nấu đã lên đến miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Cô sợ Hoắc Chi Châu nấu không ngon, sẽ làm dạ dày của mình bị thương.
Xét thấy lần đầu tiên anh xuống bếp, Mục Noãn Tô rất tri kỷ chỉ chọn một vài món ăn gia đình đơn giản, sau khi bỏ một hộp cà chua vào trong xe đẩy, cô nhịn không được hoài nghi hỏi: “Trước kia anh từng nấu ăn chưa?”
Sắc mặt Hoắc Chi Châu vẫn như thường, thản nhiên nói: “Chưa từng.”
Mục Noãn Tô: “….”
Anh hai à anh chưa từng nấu ăn nhưng dựa vào cái gì lại đuổi dì giúp việc mới đi? Là ai cho anh cho anh dũng khí xuống bếp vậy?
Trong lòng không khỏi khinh bỉ, cô yên lặng đi đến tủ đông lạnh, lấy hai túi sủi cảo đông lạnh ném vào xe đẩy.
Trong lúc chuẩn bị tính tiền, ánh mắt Hoắc Chi Châu vẫn luôn nhìn đến cái kệ bên cạnh bàn thu ngân.
Mục Noãn Tô nhìn theo ánh mắt anh, khuôn mặt chợt nóng bừng.
“Hoắc Chi Châu, chúng ta vẫn còn đang cãi nhau đó, được không?” Cô không thể nhịn được nữa.
Vị tiên sinh già này, gần đây ông không Xx với tôi không sống nổi à? Cảm phiền ông tỉnh táo một chút đi.
Hoắc Chi Châu cúi đầu, nhìn thấy sắc mặt Mục Noãn Tô ửng đỏ, không biết là đang xấu hổ hay là đang tức giận, đôi mắt trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ tươi mím chặt, biểu tình trên khuôn mặt dường như muốn chỉ trích anh là tên cầm thú.
Anh không nhịn được nữa véo vành tai ửng đỏ của cô, cúi người thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Tô Tô, chúng ta không có cãi nhau. Là em giận dỗi, anh đang dỗ dành em….”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Chết Cũng Không Ly Hôn
- Chương 39: Em giận dỗi, anh sẽ dỗ dành em