Chương 1: Kết hôn

Edit: Tiểu Màn ThầuNgày 15 tháng 6, Nam Thành

“Thích hợp xuất hành, cưới gả….”

Mục Noãn Tô đọc thầm dòng chữ nhỏ trên lịch vạn niên trong điện thoại, thật là trùng hợp.

Hôm nay thực sự là một ngày tốt lành.

Cô đặt điện thoại di động xuống, đứng trước gương tập luyện cách cười để chụp ảnh trong chốc lát nhằm giải tỏa sự khẩn trương trong lòng mình.

Mỉm cười? Cười toe toét?

Mục Noãn Tô thử vài kiểu, khóe miệng gần như cứng đờ, nhưng vẫn có thể nhận ra, trông không phải lúc nào cũng đẹp.

Có lẽ là xuất phát từ tâm.

Trong lúc nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn không ngừng reo lên.

Mục Noãn Tô nhìn thấy số điện thoại, thở dài. Phẫu thuật thần kinh mất tám tiếng.

Quên nó đi, dù sao cô trông cũng xinh mà.

Cô đứng trước gương chỉnh lại tóc, chọn một túi xách màu đen dây đeo kim loại và đôi giày cao gót cùng màu rồi bước ra cửa.

Dưới ký túc xá, một chiếc xe màu đen đang lặng lẽ đợi cô.

Mở cửa xe rồi lên xe, rất nhanh xe đã khởi động ổn định.

“Ông chủ của anh đâu?” Mục Noãn Tô nhanh tay trả lời tin nhắn trong điện thoại để từ chối lời đề nghị của bạn bè muốn tổ chức sinh nhật cho cô, vừa hỏi người đàn ông đang ngồi ở vị trí ghế lái.

Dựa theo tin nhắn Hoắc Chi Châu gửi trên Wechat trước đó, vị này hẳn là trợ lý của anh.

“Hoắc tổng đang xử lý công việc của công ty, xử lý xong sẽ trực tiếp đến gặp chúng ta.”

Mục Noãn Tô thuận miệng cảm thán, “Anh ấy đúng là mỗi ngày trăm công ngàn việc mà.”

Ngày lĩnh giấy kết hôn cũng phải giành giựt từng phút với công việc.

Trợ lý khẽ quay đầu liếc nhìn cô gái đang cúi đầu bấm điện thoại, không nói gì.

Mái tóc xoăn màu nâu, ngũ quan xinh xắn, mặt trứng ngỗng, dáng người cao gầy cùng làn da trắng nõn….

Hôm nay nhìn ở khoảng cách gần, anh ta mới phát hiện đại tiểu thư của nhà họ Mục chính là “Đậu Yểu” có chút danh tiếng, khó trách…

Nghĩ đến vô số mỹ phẩm cùng túi xách đăng trên Weibo của cô, trong lòng anh ta đã hiểu rõ.

Không mất nhiều thời gian, xe dừng lại trước một tòa nhà cổ kính.

Mục Noãn Tô quay đầu, trên bức tường màu vàng, hiện lên dòng chữ “Cục dân chính khu Nam Thành Trường An.”

Cô sắp kết hôn, vào ngày sinh nhật 20 tuổi của mình.

Thật làm cho người ta không thể tin nổi.

“Mục tiểu thư, Hoắc tổng đã đến, đang ở chỗ đăng ký chờ cô.” Trợ lý bước xuống xe, mở cửa xe, làm động tác mời.

Mục Noãn Tô lấy lại bình tĩnh, đeo kính râm lên, khẽ nâng cằm nhỏ, thở ra một hơi, rất có khí thế anh dũng hy sinh.

“Ok.”

Tiến vào sảnh đăng ký, Mục Noãn Tô liếc mắt đã nhìn thấy người nọ đang ngồi trên ghế.

Anh mặc một cái áo sơmi trắng, sống lưng thẳng tắp, mái tóc đen ngắn gọn gàng, bờ vai phẳng phiu, chỉ với một bóng lưng đã đủ làm cho người ta không thể rời mắt.

Dường như nghe thấy tiếng giày cao gót, người nọ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Mục Noãn Tô.

Xuyên qua kính râm, Mục Noãn Tô và người đang đứng lên cách mấy hàng ghế xa xa nhìn nhau.

Có lẽ anh có thói quen tập gym, thân hình cao lớn cường tráng, xuyên qua lớp áo sơmi có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp nơi cánh tay cùng bả vai của anh. Không thể nghi ngờ ngũ quan của anh rất đẹp, không thua gì những tiểu thịt tươi trong ngành giải trí. Đặc biệt nhất là đôi mắt màu nâu kia của anh, có ma lực khiến cho người ta hãm sâu không thể giải thích được.

Anh thực sự rất đẹp trai rất ưu tú, là một đối tượng kết hôn hoàn hảo.

— Mục Noãn Tô thầm nói trong lòng.

Qua cặp kính râm, cô không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh. Tuy rằng, quen biết nhau 4 năm, cho tới bây giờ cô vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Giống như khi đó, cô cũng không hiểu tại sao anh lại vừa ý cô và muốn kết hôn với cô.

“Đến đây.” Môi mỏng khẽ mím lại, giọng nói trầm thấp chậm rãi từ sảnh đăng ký trống trải truyền đến.

Mục Noãn Tô thu hồi suy nghĩ của mình, mím môi, đi về phía Hoắc Chi Châu.

Mới vừa đi đến bên cạnh anh, kính râm của cô đã bị một bàn tay to lớn tháo xuống.

Mục Noãn Tô “Này” một tiếng, rồi chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô ngẩng đầu lên, lần nữa chạm vào ánh mắt của anh, trong mắt anh dường như mang theo chút vui vẻ.

Mục Noãn Tô hơi mất tự nhiên, luôn cảm thấy Hoắc Chi Châu hôm nay có chút khác với trước kia, đành phải nói “Cảm ơn.”

“Bắt đầu thôi.” Hoắc Chi Châu vừa dứt lời, bàn tay to lớn duỗi ra, nắm lấy cổ tay Mục Noãn Tô, kéo cô tiến về phía trước.

Cảm xúc ấm áp từ cổ tay truyền đến, Mục Noãn Tô cúi đầu, có chút không thích ứng với tiếp xúc lạ lẫm này, theo bản năng đi theo đôi chân dài của anh tiến về phía trước.

Tay của anh rất đẹp, với khớp xương rõ ràng không quá gầy, ngón tay thon dài, chẳng qua lực đạo nắm tay cô có chút mạnh.

Khi kịp phản ứng lại, bọn họ đã ngồi ở chỗ đăng ký kết hôn.

Các trình tự còn lại thuận lý thành chương.

Điền thông tin, chụp ảnh, đóng dấu, lĩnh giấy.

Trong đại sảnh không nhiều người lắm, rất nhanh, hai tờ giấy kết hôn màu đỏ xuất hiện.

Mục Noãn Tô nhìn trong giấy kết hôn hai người mặc áo sơ mi trắng giống nhau, rồi nhíu mày.

Ôi! Người đàn ông này rõ ràng còn ăn ảnh hơn cả mình, có lầm không vậy?!

“Thứ này để anh giữ.” Đang nghĩ ngợi, tờ giấy đỏ trong tay bị người khác lấy đi.

Hoắc Chi Châu nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, nhàn nhạt nói: “Nhìn ánh mắt của em, anh sợ em sẽ xé tấm ảnh của chúng ta.”

“Em sao có thể bạo lực như vậy.” Mục Noãn Tô lầm bầm một câu, đi theo sau anh ra khỏi đại sảnh.

Hoắc Chi Châu bảo tài xế và trợ lý trở về công ty trước, lái một chiếc xe khác đi cùng Mục Noãn Tô.

“Nếu anh bận rộn thì cứ để tài xế đưa em về là được rồi.” Mục Noãn Tô lên tiếng trước khi anh hành động.

Hoắc Chi Châu mím môi, khóe mắt dư quang nhàn nhạt nhìn về phía cô, “Không bận.”

Được, được rồi…..

Ngồi trên xe, Hoắc Chi Châu nhìn về phía người ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi thăm, “Đưa em về trường học à?”

Mục Noãn Tô gật đầu, “Đưa em đến cổng phía Bắc trường đại học A là được rồi, cảm ơn.”

Bởi vì nghĩ đến chuyện hôm nay, tối hôm qua Mục Noãn Tô ngủ không ngon giấc, lúc này xe chạy vững vàng, cô ngáp một cái, có hơi buồn ngủ.

Tựa đầu vào ghế nghỉ ngơi, cô nhìn một bên mặt đẹp trai của Hoắc Chi Châu, chợt như một giấc mơ.

Cô quen Hoắc Chi Châu 4 năm, anh lớn hơn cô 7 tuổi, bình thường cơ hội hai người gặp nhau không nhiều lắm, trao đổi lại càng ít đến thảm thương.

Hai người cứ như vậy, từ hôm nay trở đi chính thức trở thành vợ chồng, thực sự là cảm giác không thể nói thành lời.

Lúc trước anh đề nghị kết hôn, cô cũng rất kinh ngạc.

“Tại sao muốn kết hôn với em?” Vấn đề này cô đã từng hỏi anh.

Lúc ấy, hai người đang ngồi trên ghế dài trong hoa viên của nhà họ Mục.

Đập vào trong mắt, cả vườn hoa nở rộ. Trong không khí ngập tràn hương thơm.

Hoắc Chi Châu vừa nói chuyện với ba của Mục Noãn Tô trong thư phòng xong xuống tìm cô, nghe thấy vấn đề này cũng không trả lời ngay.

Mục Noãn Tô có chút kỳ quái liếc nhìn anh, so với bốn năm trước bề ngoài của anh không có gì thay đổi, chẳng qua là khí chất quanh thân càng thêm thành thục nội liễm mà thôi.

Bốn năm trước anh mới vừa từ nước ngoài trở về không bao lâu, trên người còn mang một chút khí chất thư sinh, hôm nay đã biến mất, cả người tỏa ra hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thận trọng.

“Em cảm thấy thế nào?” Hoắc Chi Châu đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt Mục Noãn Tô lướt qua cái mũi thẳng tắp của anh, cái cằm kiên nghị, còn có đường cong hoàn mỹ dưới cằm, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nghĩ rằng anh cũng không nhìn mình, cô bổ sung thêm một câu, “Em không biết.”

Hoắc Chi Châu quay đầu, hơi híp mắt nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu như anh nói anh thích em, em có tin không?”

Mục Noãn Tô giật mình, cười gượng hai tiếng, “Đương nhiên không tin.”

Nếu đối với kiểu công tử thế gia bọn anh mà nói, thật đúng là trêu người.

Hoắc Chi Châu nghe cô nói như vậy, lại quay đầu đi, im lặng không nói tiếp.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Mục Noãn Tô mơ hồ cảm thấy dường như anh có một tia tức giận.

Thật lâu, anh mới lên tiếng lần nữa, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh cần một người vợ, nhà họ Mục cũng cần sự ủng hộ của Hoắc thị, chúng ta kết hôn, đối với tất cả mọi người đều tốt.”

Lý do này nghe có vẻ đáng tin hơn.

Bởi vì sai lầm trong đầu tư, mấy năm gần đây công ty của nhà họ Mục đang xuống dốc. Thật vất vả kiên trì đến bây giờ, chỉ còn chút hơi tàn. Gần đây thị trường bất động sản lao đao đã giáng một đòn chí mạng, gần như đã đứng trước bờ vực phá sản.

“Em cũng biết tình hình nhà của em, Hoắc thị hiện giờ ra tay —” Anh cười khẽ, có chút châm chọc.

“– Tương đương như giúp đỡ người nghèo.”

Anh nói không chút thương tình một nhát chảy máu, sự thật chính là nơi này sao mà lạnh như băng lại thật tàn khốc.

Lòng bàn tay đặt trên đầu gối của Mục Noãn Tô đổ mồ hôi, nắm lấy nếp gấp của chiếc váy màu xanh da trời.

“Chúng ta kết hôn, là một lời giải thích tốt nhất đối với hội đồng quản trị.” Giọng nói bình thản của Hoắc Chi Châu truyền đến, mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra sự tỉnh táo cùng lý trí.

Mục Noãn Tô cúi đầu, che giấu vẻ mặt của mình, chỉ nói cần suy nghĩ một chút.

*

Vài ngày sau, Mục Noãn Tô đồng ý đề nghị kết hôn với anh, còn đưa ra một số yêu cầu.

Thứ nhất, cô vẫn còn đang đi học, không muốn bị ảnh hưởng, cho nên trước mặt mọi người, bọn họ phải ẩn hôn.

Thứ hai, để thuận tiện cho viêc học tập của cô trong lúc còn đi học, bình thường cô sẽ ở lại trường học, cuối tuần mới trở về nhà.

Thứ ba, nếu Hoắc Chi Châu gian dối trong hôn nhân, cô có quyền đệ đơn ly hôn, anh không thể phản đối.

Hoắc Chi Châu đồng ý yêu cầu của cô, hai người nhanh chóng ký thỏa thuận trước hôn nhân.

Vì vậy, lúc Mục Noãn Tô vừa đủ tuổi kết hôn hợp pháp, kiếp sống độc thân quang vinh của cô đã kết thúc.

Cô từng cảm thấy chuyện Hoắc Chi Châu muốn lĩnh giấy vào ngày sinh nhật của cô có hơi kỳ quái, dường như anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Có thể cô lo trái nghĩ phải mãi không nghĩ ra được lý do, nên đành theo ý anh vậy.

Dù sao đối với bản thân mình mà nói, hôn nhân cũng vậy thôi.

Cô đã thấy qua rất nhiều, đối với loại chuyện tình yêu này, đã sớm không còn tin nữa.

Cho dù hai người bởi vì tình yêu mà kết hôn, tình yêu này có thể kéo dài được bao lâu?

Nếu không có tình yêu lâu dài, không bằng ngay từ lúc bắt đầu đừng chờ mong.

“Đến rồi.” Một câu đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Mục Noãn Tô.

Mục Noãn Tô ngồi thẳng dậy, nói cảm ơn rồi bước xuống xe.

Hoắc Chi Châu nhíu mày, “Chúng ta là vợ chồng, em không cần khách sáo với anh như vậy.”

Cảm ơn mãi, anh không muốn nghe.

“Được rồi.” Mục Noãn Tô gật đầu, “Em quay về trường đây, bye bye.”

Cô mở cửa ra, Hoắc Chi Châu đột nhiên lên tiếng gọi cô lại, ‘Tô Tô.”

Mục Noãn Tô chưa bao giờ nghe thấy anh gọi mình như vậy, có chút hoảng hốt.

Động tác xuống xe dừng lại, đóng cửa xe, tiếng ve kêu cùng tiếng người nói lập tức bị ngăn cách bên ngoài xe.

Cô quay đầu nhìn anh, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ hoang mang.

Hoắc Chi Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo vang lên trong khoang xe yên tĩnh.

“Nếu như đã kết hôn, có nghĩa là luôn phải sinh hoạt cùng nhau, hiểu chưa?”

————//—//————

*Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu tiên viết truyện hôn nhân và tình yêu, có hơi căng thẳng.

*Editor: Tui lại quay về với thể loại nam chính có tính chiếm hữu đây ha ha.