Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Yêu Người

Chương 90

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong tôi đặt xuống tờ 100 ngàn trả cho cốc nước cam của mình. Ra đến bên ngoài, nắng cuối ngày thu đỏ rực một vùng trời. Tôi dừng lại một chút, ngước mắt nhìn những chiếc lá đỏ đang lìa khỏi cành cây, khẽ thở hắt ra một hơi dài rồi mới bước đi. Những câu nói của Quỳnh cứ vang vọng trong tâm trí tôi, khiến tôi phải đặt ra một câu hỏi cho chính mình. Có thật là tôi không có tình cảm gì với Vũ sao? Hay chỉ là tôi đang tự lừa dối lòng mình ư? Quả thật không biết bao nhiêu lần tôi tự nhắc nhở mình không được có tình cảm với anh, nhưng trước mỗi hành động của anh tôi không thể làm ngơ, nói đúng hơn là nó đã vô tình chạm thẳng đến trái tim tôi. Càng ngày bức tường kiên cố tôi cố gắng xây dựng để ngăn cách giữa tôi và anh hình như lại càng bị lung lay theo thời gian. Giờ đây... tôi thực sự rất sợ, sợ rằng bức tường ấy chẳng bao lâu nữa sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nếu ngày đó xảy ra, tôi sợ trái tim mình cũng sẽ vụn nát.

7 giờ tối tôi mới quay trở về bệnh viện. Lúc đang đi trên hành lang, tôi vô tình nhìn thấy bóng dáng cô Liên, người phụ nữ đã cứu tôi lần trước. Từ hôm đó tới giờ tôi vẫn chưa liên hệ được để gửi cô số tiền viện phí, vì vậy tôi gọi lớn:

- Cô ơi...

Tôi gọi rất to nhưng cô Liên vẫn rảo chân bước đi, tôi lại gọi lớn tên cô:

- Cô Liên ơi!

Lúc này bàn chân đang bước của cô mới dừng lại, trùng hợp là ngay trước cửa phòng bệnh của Bông đang nằm. Tôi vội vàng chạy lại về phía cô:

- Cô ơi, cô còn nhận ra cháu không? Cháu là người mà cô từng cứu tháng trước đây ạ. Bữa giờ cháu liên lạc với cô không được, cháu muốn gửi lại cô số tiền cô đã ứng ra đóng viện phí cho cháu ạ.

- À, cô nhớ rồi. Từ hôm đó giờ cô đi công tác bên nước ngoài với chồng cô. Mà cô cũng quên mất luôn ấy.

- Dạ vâng. May quá hôm nay cháu lại được gặp cô ở đây. Cô cho cháu gửi trả cô nhé.

- Ừ. Thế cháu đi thăm ai à? Hay cháu lại làm sao?

- Dạ con gái cháu nằm viện, cháu ở đây chăm con bé ạ.

- Cháu có con rồi sao? Cô tưởng hôm vừa rồi là lần đầu của cháu?

Vẻ mặt tôi thoáng buồn, cười gượng đáp:

- Dạ vâng, bé đó đúng là bé đầu của cháu. Còn đây là con nuôi cháu ạ.

- Thì ra là vậy. Cô xin lỗi.

- Có gì đâu mà cô phải xin lỗi cháu.

Tôi vừa dứt lời thì giọng mẹ tôi vang lên:

- An, ai vậy con?

Lúc này cả tôi và cô Liên đều nhìn về phía mẹ. Tôi không hiểu sao khoảnh khắc này cả mẹ tôi và cô Liên đều cứng ngắc lại, hai mắt tròn xoe nhìn nhau, thậm chí chiếc túi xách trên tay cô Liên cũng bất giác rơi xuống. Miệng cô Liên lắp bắp:

- Chị Ngừng... phải... phải chị không?

Tôi ngơ ngác hỏi:

- Cô biết mẹ cháu ạ?
« Chương TrướcChương Tiếp »