Tôi nghĩ một ngày không mỉa mai tôi hoặc không trù ẻo tôi thì không phải là Cao Minh Vũ nên tôi không buồn chấp lại, cảm thấy việc hằng ngày tranh cãi với anh ta rất tốn thời gian mà còn rước bực vào người. Tôi cứ ngỡ im lặng nhẫn nhịn là qua chuyện, nhưng không, anh ta vẫn còn tiếp tục nổi điên lên với tôi:
- Phải rồi, công ty trả lương cho cô không phải để cô đến đây mà ngủ. Bởi vậy tối nay cô sẽ phải tăng ca để bù lại số giờ mà cô đã ngủ cho tôi.
Tăng ca? Ngày đầu tiên đi làm với một công việc mới toanh, nếu tôi tăng ca ở lại thì tôi cũng chẳng biết làm gì luôn đó. Tôi đáp lại:
- Tôi cảm thấy có việc gì đâu mà phải tăng ca.
- Ai bảo cô là không việc?
Nói xong Vũ vất cho tôi một đống tài liệu xuống bàn, anh bảo:
- Biên dịch, phiên dịch tài liệu cho tôi. À còn nữa, lịch trình tuần này của tôi, cô sắp xếp lại cho hợp lý.
Cũng may ngày trước tôi có làm dịch thuật online một thời gian nên việc anh ta giao cũng không quá khó khăn. Chỉ có điều nhìn cái bảng lịch trình tuần này của anh ta, tôi không biết sắp xếp thế nào cho hợp lý vì nó quá dày đặc, cảm giác như một ngày 24 giờ thì 20 giờ anh ta dành thời gian cho công việc. Thấy tôi không trả lời, ánh mắt anh đầy khıêυ khí©h hỏi lại:
- Sao? Cảm thấy không làm được? Nếu như không làm được thì...
Tôi cắt ngang:
- Tôi làm được, anh cứ yên tâm đi.
Tôi trả lời bằng một giọng nói rất tự tin và đầy thách thức không kém anh ta. Nói xong tôi đứng dậy muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo để bắt đầu công việc thì Vũ gọi lại:
- Đi đâu?
- Dạ thưa tổng giám đốc, tôi đi giải quyết nỗi buồn, việc này có cần anh quản lý không?
Vũ cau mày nhìn tôi, dường như đang tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được. Tôi mặc kệ đi thẳng về phía khu nhà vệ sinh. Tôi vừa cúi xuống rửa tay, đang định hất nước rửa mặt thì một giọng nói vang lên:
- Này, bà gặp tổng giám đốc mới chưa?
- Chưa, nhưng mà nghe mấy bà phòng tôi bảo đẹp trai lắm hả?
- Ừ, đẹp trai như soái ca ngôn tình luôn ấy. Eo ơi, không những đẹp mà còn thơm nữa chứ. Sáng nay lướt qua người tôi một tí thôi mà làm tôi ngất ngây mãi.
- Eo, vậy cơ hả? Vậy là mấy bà ở phòng tôi nói không sai. Nghe bảo con trai duy nhất của chủ tịch luôn đó.
- Ừ. Mà còn nghe nói là chưa có gia đình.
- Cũng 3 mấy tuổi rồi, đẹp trai, nhà giàu, mà sao chưa có gia đình nhỉ?
- Tôi nghĩ khả năng tại vì xuất sắc quá nên gặp cô gái nào cũng cảm thấy không phù hợp. Một người như vậy đâu dễ gì mở lòng lung tung.
Vâng, không dễ gì mở lòng lung tung nhưng dễ lên giường lung tung. Tôi nghe mấy người tung hô Vũ, ngoài cái đẹp trai, nhà giàu ra, còn lại tôi thấy trái ngược với những gì tôi thấy. Sẵn đang đà tức anh, tôi liền xả giận nói:
- Không phải đâu, có mà anh ta bị gay đó.
Nghe tôi nói vậy, hai cô gái kia liền quay sang nhìn tôi, tròn xoe mắt hỏi:
- Hả? Tổng giám đốc bị gay ạ?
Tôi biết mình nói thế là đủ rồi nên không trả lời câu khẳng định lại, tôi xin phép đi trước. Ra tới ngoài cửa, tôi láng máng nghe thấy giọng nói tiếp tục phát ra:
- Hình như cô ấy là thư ký của tổng giám đốc. Nếu thư ký nói vậy thì chẳng lẽ tổng giám đốc gay thật sao? Đúng là phí của giời nhỉ?
Tối đó tôi dịch đống tài liệu tới 9 giờ mới xong. Vừa thu dọn đồ bước ra khỏi cổng công ty thì mẹ tôi gọi đến:
- Con chưa về sao?
Đây đã là cuộc gọi thứ 3 trong buổi tối mà mẹ tôi gọi đến. Tôi biết mối quan hệ của mẹ và Vũ không tốt đẹp nên không dám nói Vũ bắt mình ở lại tăng ca, đành phải nói dối có việc riêng đi cùng cái Nga. Tôi đáp:
- Dạ con đang chuẩn bị về rồi đây.
- Thế con đang ở đâu, để mẹ cho người đến đón?
- Không cần đâu mẹ ạ, con tự bắt xe về được. Mẹ cứ cho bé Bông ngủ trước giúp con nhé.
- Con bé vừa ngủ rồi, con cứ yên tâm.
- Dạ vâng. Con tắt máy rồi về đây.
Tắt máy xong tôi thở dài một hơi rồi đi bộ lên một đoạn bên trên để bắt taxi. Đang đi, cảm giác có một chiếc xe ô tô đang chầm chậm di chuyển về phía mình, tôi liền dừng chân lại, người trong ô tô bước xuống - là Trường. Anh ngạc nhiên hỏi tôi:
- An???em đi đâu đây?
- Dạ em đi làm về. Sao lại gặp anh ở đây rồi.
- Đi làm sao? Em làm công ty nào?
- Em làm tập đoàn Cao Minh anh ạ.
- Hôm nay em phải tăng ca à?
- Dạ vâng.
- Vậy em lên xe đi, anh đưa em về.
- Dạ thôi, như vậy phiền anh lắm. Em tự bắt xe về được.
- Đằng nào anh cũng tiện đường chạy qua nhà em mà.
- Em không ở nhà đó nữa rồi anh ạ.