Chương 118

Cái chắp tay này làm sao tôi gánh nổi. Tôi đưa tay mình gạt tay mẹ xuống. Mẹ đột nhiên ôm chầm lấy tôi, cái ôm đó tựa như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim băng giá của tôi, khiến cho những tảng băng cố chấp trong lòng tôi bao lâu nay phải tan chảy. Tôi cứ tưởng sau ngần ấy năm xa cách, tôi sẽ không còn cảm nhận được cảm xúc thiêng liêng của tình mẫu tử. Nhưng hoá ra, cảm xúc thiêng liêng ấy vẫn rực cháy trong trái tim tôi, chưa bao giờ bị bào mòn theo thời gian, chỉ là do trước kia tôi cố gắng đè nén mà thôi. Cả hai mẹ con tôi đều khóc, khóc đến mức cảm giác tuyến lệ sắp kiệt quệ. Mẹ ôm tôi rất chặt, nước mắt không ngừng rơi xuống như mưa trút nước. Bức tường kiên cố ngăn cách khoảng cách giữa tôi và mẹ chính thức bị phá bỏ.

Cuộc đời tôi may mắn có được hai người mẹ, một mẹ đã không còn trên thế gian này nữa, nên có lẽ tôi càng phải trân trọng người mẹ hiện tại. Vì đó chính là đặc ân mà thượng đế ban cho tôi!!!

Đêm qua tôi và mẹ nằm tâm sự với nhau đến 3 giờ sáng mới đi ngủ nên thành ra sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Sau khi đánh răng rửa mặt, tôi bước xuống nhà. Ánh nắng ngoài kia hắt vào khiến căn nhà càng trở lên rực rỡ. Khi đi tới đoạn cầu thang, tôi nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đọc báo ở ghế sofa. Bàn chân đang bước của tôi chợt khựng lại. Nhìn thoáng qua người đàn ông, từ phong cách tới dáng vẻ đều toát lên vẻ cao sang quyền quý. Lẽ nào đây chính là chồng của mẹ tôi?

Trong lúc tôi còn đang tẩn ngẩn người suy nghĩ thì giọng mẹ tôi vang lên:

- An, con dậy rồi à? Mau xuống đây chào bố dượng đi con.

Người đàn ông nghe vậy liền đặt tờ báo xuống ghế, ngước mắt nhìn về phía tôi, nói bằng một giọng vô cùng trầm ấm:

- Chào con!

Lần đầu tiên gặp dượng của mẹ mình, tôi gượng gạo không biết đối diện ra sao. Có điều tôi hơi ngạc nhiên vì ông ấy tuy là chủ tịch tập đoàn lớn nhưng không tỏ ra cao ngạo hay xem thường tôi. Tôi cười gượng đáp lại:

- Dạ vâng ạ.

- Chắc là mẹ con chưa nói hôm nay ta về, nên con hơi bất ngờ đúng không?

- À dạ vâng.

- Từ giờ con hãy xem đây là nhà của mình nhé, đừng ngại.

- Dạ con cảm ơn ạ.

Một lát sau, mâm cơm trưa đầy ắp những món ăn được đưa lên. Bố dượng tôi thấy thế mới bảo:

- Đấy, nhờ con mà lâu lắm rồi ta mới được ănn cơm mẹ con nấu.

Mẹ tôi cười tươi đáp:

- Hai bố con mau vào bàn ăn đi nào. Lâu rồi em không vào bếp, sợ nấu không được ngon nữa.

- Chờ một chút đã em.

Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy anh? Nhà mình còn khách nữa à?

- Hôm nay thằng Vũ nó về. Nó vừa gọi điện cho anh.

Nghe đến tên Vũ, cả người tôi cơ hồ như có luồng điện chạy qua. Tôi tự nhủ, chắc không đâu, thế giới 8 tỉ người, người với người giống tên nhau là bình thường mà. Nhưng cho đến khi giọng nói kia vang lên đã khiến cơ thể tôi hoá đá:

- Cả nhà mình nay đông vui quá nhỉ?

Tôi ngước mắt lên nhìn, Vũ ở ngay trước mặt tôi, anh mặc bộ vest màu đen, dáng vẻ cao ngạo không lẫn vào đâu được. Trong đầu tôi không ngừng vang lên tiếng thét" tại sao lại là anh, lại có thể là anh cơ chứ". Khi tôi còn đang đứng ngẩn người ra thì Vũ đã tiến lại gần, cười nhẹ nói:

- Con chào bố... chào dì!!!

Nói rồi anh ta liếc mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường:

- Còn đây, chắc là con của dì, tôi có thể gọi em là em gái không?