- Được, bà nói đi.
Bà ấy nhìn tôi, quá khứ như ùa về khiến hốc mắt bà ấy đỏ hoe. Sau đó bà ấy vội vã cúi xuống quệt giọt nước mắt vừa tuôn trào khỏi bờ mi, giọng nghẹn ngào kể lại:
- Năm xưa, bố mẹ lấy nhau được 2 năm mới có con. Vì mẹ hiếm muộn nên ngày biết có con, mẹ đã rất vui và hạnh phúc. Lúc đó cả nhà mình ở dưới quê Hà Nam. Kinh tế khó khăn, bố mẹ muốn con sinh ra có một cuộc sống tốt nên đã quyết định rời quê hương lên Hà Nội lập nghiệp. Thời gian đầu mới lên chưa có việc thì bố con làm cửu vạn, ai bảo gì làm nấy, xong rồi nhờ các mối quan hệ nên bố con đã được làm quản lý của một nhà hàng. Lúc ấy mẹ bầu con được 5 tháng cũng được làm thu ngân tại nhà hàng đó. Thời gian đầu cuộc sống phải nói là rất êm ấm, có của ăn của để. Nhưng cho tới khi sinh con được 8 tháng thì sự cố ập đến, bố con bất ngờ bị bắt vì hành vi mua bán ma tuý. Ngày bố con bị bắt, mẹ rất sốc, vì mẹ không nghĩ người hiền lành như bố con lại chọn một con đường làm giàu như vậy. Số ma tuý hôm bố con bị bắt lên đến hơn 100 gam heroin nên có thể đối diện với mức án tử hình. Chưa hết chuyện này thì chuyện khác ập đến, hoá ra bố con bị người ta lừa đầu tư, số tiền đầu tư đó là bố con đi vay lãi. Khi biết mình bị lừa sẽ không có khả năng chi trả số tiền vay nên bố con đã làm liều một chuyến hàng buôn ma tuý. Sau khi biết bố con bị bắt, chủ nợ thuê giang hồ tới đòi tiền. Khi ấy của cải trong nhà mẹ đã bán hết để chạy giảm án cho bố con nên mẹ cũng lực bất tòng tâm. Mẹ vẫn nhớ như in cái cảnh mẹ ôm con trong căn phòng, giữa đêm tối là những tiếng đập cửa uỳnh uỳnh làm con sợ đến khóc thét. Rồi càng ngày bọn chúng càng nhẫn tâm, ném mắm tôm, tạt sơn trước cửa nhà... Thế rồi có một người đến, họ nói chỉ cần mẹ bỏ con cho một người khác nuôi, lấy chồng mới thì họ sẽ chi trả toàn bộ số nợ kia, sẽ chạy án cho bố con từ tử hình xuống chung thân, và hứa sẽ sau này còn chạy giảm dần số năm tù nữa. Mới đầu mẹ không chịu, nhưng đỉnh điểm là lúc bọn kia đã suýt chút nữa bắt con rời xa mẹ, lúc đó mẹ rất sợ. Quyết định bỏ con cho người khác nuôi là quyết định cùng đường lắm rồi. Mẹ cũng phải tìm hiểu người nuôi con kỹ lắm mới dám bỏ con lại.
Nói đến đây thì bà ấy khóc nấc lên thành tiếng, tiếng khóc vừa bi ai vừa đau đớn. Mà nghe xong, tôi cũng cảm thấy như có hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm thẳng vào tim mình. Giây phút nghe bà ấy kể, tim tôi như ngừng đập, hơi thở như ngưng lại, cả thế giới quanh tôi sụt lún. Hoá ra bà ấy cũng có một nỗi khổ lớn như vậy, hoá ra không phải vì bà ấy không thương tôi nên mới bỏ rơi tôi. Lòng tôi như được vỗ về những thổn thức trong suốt bao nhiêu năm qua. Tôi bỗng thấy nước mắt mình cũng rơi lã chã trên khuôn mặt. Tôi nhìn bà ấy, khoảng cách rất gần nhưng lại cảm giác như cách trăm con sông, nghìn quả núi, không thể chạm tay vào nhau. Cho đến khi bàn tay dịu dàng đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt tôi, khó nhọc cất lời:
- Con gái... mẹ xin lỗi... mẹ biết dù lý do gì con cũng khó có thể tha thứ cho mẹ. Mẹ chỉ muốn con biết rằng mẹ thật lòng không muốn vứt bỏ con.
Nói xong, những giọt nước mắt kia lại như đê vỡ chảy tràn, trong ánh mắt còn đầy rẫy những tia đau thương vô hạn. Tôi vẫn im lặng ngồi đó, cổ họng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn đắng không thốt lên lời, giống kiểu có sợi dây thừng siết chặt cuống họng tôi lại. Rồi cuối cùng bà ấy bảo:
- Mẹ sẽ chờ con, chờ ngày con mở lòng ra với mẹ, bao lâu mẹ cũng sẽ chờ... Cũng muộn rồi, con nghỉ đi, đừng khóc nữa nhé, khóc nhiều sẽ sưng mắt lên đó.
Nói xong bà ấy đứng dậy bước đi, nhìn cái bóng lưng không còn vẻ lạnh lùng xa cách hay cao ngạo của một vị phu nhân quyền quý, mà chỉ toát lên bóng dáng người mẹ đang quặn thắt lòng vì con, lúc ấy tôi không thể giữ vững trái tim của mình nữa, cổ họng bất giác bật lên một tiếng:
- Mẹ!
Bàn chân đang bước của mẹ chợt khựng lại. Mẹ chầm chậm quay đầu nhìn tôi, dường như còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:
- An... con... con vừa gọi mẹ đúng không?
Tiếng mẹ lạc đi, nghẹn ngào. Tôi gật đầu, thấy tôi xác nhận đột nhiên mẹ đưa hai tay chắp lại, vừa khóc vừa nói:
- Cảm ơn con... cảm ơn con!!!