- An, con về rồi. Lại đây ăn cơm đi.
Nói xong bà ấy mới quay sang nhìn Bông, hỏi tiếp:
- Đây là con gái của con sao?
Tôi gật đầu. Bà ấy chủ động đi đến làm quen với Bông:
- Xin chào cháu gái yêu. Bà là mẹ của cháu, từ giờ bà cũng là bà của cháu nhé.
Con bé vừa bước vào căn nhà vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, giờ gặp người lạ nữa nên lại càng rụt rè hơn, liền nép sau lưng tôi.
- Đừng sợ, bà yêu cháu mà. Ra bà bế, cháu thích ăn món gì bà lấy cho nhé.
Con bé vẫn tròn xoe mắt nhìn, phải cho đến khi tôi lên tiếng mới thôi:
- Bông, chào bà đi con.
- Dạ, con chào bà.
- Ngoan lắm!
Tôi liếc mắt nhìn bà ấy, dưới ánh mắt vui vẻ và mong chờ, tôi nói:
- Tôi ăn cơm rồi, xin lỗi vì không báo cho bà trước, để bà phải đợi.
Khi nghe tôi nói câu đó, tôi thấy rõ trong ánh mắt ấy hiện lên vẻ hụt hẫng:
- Con ăn rồi sao?
- Vâng.
- Nếu con ăn rồi thì đưa con bé lên phòng tắm giặt nghỉ ngơi đi. Không sao hết.
Nói xong bà ấy gọi lớn:
- Thím Đông, thím đi dọn phòng riêng cho em bé đi.
- Dạ vâng thưa bà.
Tôi liền nói với bà ấy:
- Không cần phải dọn phòng riêng cho con bé đâu. Con bé sẽ ngủ với tôi. Con bé trước giờ ngủ cùng mẹ quen rồi.
Bà ấy gật đầu:
- Mẹ biết rồi.
*****
Một tuần trôi qua nhanh hơn cơn gió, vậy là hôm nay tôi chính thức dọn về ở cùng mẹ ruột mình được tròn một tuần. Một tuần qua, hằng ngày tôi chỉ có việc đưa đón Bông đi học, rảnh lại qua nhà cái Nga chơi. Còn bà ấy, dù bận rộn nhưng những bữa cơm đều tranh thủ về nhà ăn cơm cùng tôi. Có điều tôi vẫn rất kiệm lời với bà ấy, nói đúng hơn ở đối diện với bà ấy, quá khứ hiện về khiến tôi chưa thể mở lòng, thành ra không biết nói gì. Cho đến một hôm khi tôi vừa cho Bông ngủ xong thì tiếng gõ cửa phòng vang lên:
- An, con ngủ chưa? Mẹ vào được không?
- Vâng, bà vào đi.
Bà ấy đi gần đến bên giường, nhìn bé Bông ngủ, bà ấy hỏi:
- Con bé ngủ rồi hả con?
- Vâng. Con bé vừa mới ngủ.
- Mẹ vừa nhận được tin, đã tìm thấy tung tích của kẻ đâm mẹ con rồi. Chắc chỉ nay mai là tóm được hắn thôi. Sau khi tóm được hắn, mẹ sẽ lập lại đơn kiện. Con yên tâm, lần này mẹ sẽ không để cho kẻ chủ mưu có cơ hội thoát tội.
Suốt một tuần trông ngóng, nghe được tin tức này cả người tôi nhẹ bẫng, tôi nghẹn ngào đáp:
- Cảm ơn bà nhiều nhé.
- Không có gì, chỉ cần việc con muốn mẹ sẽ làm hết sức mình. Từ nay mẹ sẽ không để con chịu uỷ khuất gì nữa.
Lòng tôi bỗng rơi vào trầm tư, tôi biết bà ấy đang cố gắng mỗi ngày để bù đắp cho tôi, chỉ là tôi cố tình không thừa nhận mà thôi. Thấy tôi không trả lời, bà ấy lại nói tiếp:
- An... chẳng lẽ con cứ giữ thái độ lạnh lùng như này với mẹ mãi sao? Con có thể để mẹ nói hết nỗi lòng mình một lần được không?
Nếu là thời gian trước, tôi sẽ chẳng đủ kiên nhẫn để nghe bà ấy nói hết câu chuyện, vì tôi nghĩ có nói gì thì cũng không thay đổi được thời gian, không thay đổi được sự thật bà ấy từng bỏ rơi tôi, mọi lý do đều là nguỵ biện. Nhưng bây giờ, tự dưng tôi lại muốn thử một lần lắng nghe bà ấy nói, tôi cũng muốn biết lý do gì bà ấy lại bỏ rơi tôi, ngoài cái lý do muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi gật đầu đáp: