- Nhưng mà mày thấy nhà của mẹ mày thế nào?
- Tao không biết chính xác kinh tế ra sao nhưng bước đến nhà thấy cơ ngơi hoành tráng lắm.
- Mày biết tên công ty là gì không, để tao trả thử google.
Tôi tần ngần người suy nghĩ, lúc bà ấy dẫn tôi đến căn phòng của mình có đi qua một căn phòng, hình như căn phòng ấy là căn phòng làm việc. Tôi thấy ở bức tường chỗ cái bàn có phông chữ màu vàng rất to " CAO MINH". Tôi bảo:
- Mày thử tra trên google xem có công ty nào tên Cao Minh không?
Cái Nga liền lôi điện thoại ra gõ, chẳng ngờ vài giây sau một loạt thông tin tìm kiếm được hiện ra. Tập đoàn Cao Minh, một trong những tập đoàn kinh tế lớn mạnh của Đông Nam Á, rất nhiều lần được lên cả báo kinh tế thế giới. Người đứng đầu tập đoàn Cao Minh là ông Cao Minh Triết, phu nhân là bà Nguyễn Hà Liên. Trong các bài báo còn có rất nhiều hình ảnh hai người sánh bước cùng nhau. Mặc dù đã biết bà ấy lấy chồng giàu nhưng tôi không nghĩ lại giàu đến mức này. Đọc xong tất cả thông tin, đầu óc tôi choáng váng. Cái Nga đập đập vào tay tôi rồi bảo:
- Êu An... mày tát tao một phát xem có phải tao đang mơ không?
- Con hâm!
- Thế là tao không mơ hả? Nhà chồng mẹ mày giàu vãi, không những giàu còn quyền lực nữa. Thế này thì cái con Quỳnh kia chỉ là tép riu thôi. Có mẹ mày chống lưng, mày chẳng phải sợ bố con thằng nào nữa. Mày lên tiên rồi An ơi!!!
Tôi thở dài một hơi đáp:
- Tiên gì? Tiền nhà họ chứ có phải nhà tao đâu. Tao chỉ là đứa người dưng thôi. Chẳng qua cuộc đời dồn tao vào mức đường cùng nên tao mới phải làm vậy. Chứ tao báu bở gì cái nhà đấy.
- Tao biết thừa cái tính mày như vậy nên toàn thiệt thân thôi. Sao mày không nghĩ bao năm mày khổ rồi, giờ mày xứng đáng có được một cuộc sống sung sướиɠ.
- Tao cũng muốn sung sướиɠ nhưng với điều kiện đó là tiền tao làm ra. Ăn không của người khác, mắc nghẹn lắm.
- Haizzz. Ừ thì mày nói cũng đúng. Mà mày về đấy thấy có anh chị em gì không? Ví dụ con của bố dượng mày hoặc là con của mẹ mày với bố dượng mày.
- Tao mới về nên không rõ. Nhưng có vẻ nhà đó chỉ có hai ông bà ở.
- Ừ, thấy trên báo cũng không nhắc đến con cái gì.
Chúng tôi nói chuyện đến đó thì Bông chạy đến nên không nói nữa, sau đó chỉ tập trung chơi cùng Bông. Hai mẹ con tôi ở lại ăn cơm tối cùng cái Nga xong mới về. Lúc ra ngoài định bắt taxi về, chẳng ngờ anh lái xe vẫn đứng đợi. Tôi ngạc nhiên bảo:
- Ơ tôi tưởng anh về rồi? Vậy là anh chờ từ chiều đến giờ sao?
- À đúng rồi, công việc của tôi mà, sao tôi có thể không đưa cô đi đến nơi về đến chốn được. Bà chủ trách phạt tôi chết.
- Có gì đâu mà. Tôi lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu. Anh làm vậy mất công anh ra.
Anh lái xe cười:
- Bà chủ trả lương cho tôi cũng có việc thế thôi mà không xong thì tôi làm sao xứng đáng nhận lương. Nên cô không phải ngại đâu nhé. À bà chủ vừa gọi cho tôi hỏi cô chuẩn bị về chưa đấy.
- Vậy à? Thôi đi về thôi.
Ngồi trên xe trở về nhà, tôi có nói với Bông rằng từ giờ hai mẹ con sẽ ở nhà mới. Bông hỏi ngược lại tôi:
- Vậy nhà kia thì sao mẹ?
Tôi ú ớ vài giây, làm sao tôi có thể nói cho con bé biết rằng ngôi nhà đó đã bị chính mẹ ruột con bé bán đi rồi. Tôi đành nói dối:
- Nhà đó hiện đang phải sửa chữa lại nên không ở được. Trong thời gian chờ sửa chữa thì mẹ con mình ở nhà mới nhé.
- Dạ vâng ạ.
Tôi mỉm cười ôm chặt con bé vào trong lòng. Một lát sau con bé lại hỏi tiếp:
- Mà mẹ ơi, vậy khi nào bà ngoại về có biết nhà mới của mình không?
Lại một câu hỏi ngây thơ nhưng lại như lưỡi dao cứa vào tim tôi, tôi nghẹn ngào đáp:
- Bà biết chứ con. Bởi vì mẹ con mình ở đâu bà cũng luôn dõi theo mẹ con mình hết.
Khi mẹ con tôi về đến nhà thì thấy bà ấy đang ngồi ở bàn ăn. Trên bàn bày ra rất nhiều món ăn được trang trí rất đẹp mắt. Thấy tôi, bà ấy liền đứng dậy, nở nụ cười tươi: