Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Yêu Người

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Vậy tôi xin phép đi làm việc. À đúng rồi, tôi tên là Đông, có gì cần cô cứ gọi tôi nhé.

- Dạ vâng.

Cổ họng khô không khốc, cơ thể uể oải, nói thật tôi chẳng muốn ăn gì cả. Chưa kể cứ nghĩ đến bát cháo này là do bà ấy nấu lại cảm thấy có gì đó ngáng ngang lòng tôi. Tôi lại chợt nhớ tới ngày bé, mỗi khi tôi ăn cơm muốn bỏ dở, mẹ lại bảo " An à, con không được bỏ lãng phí đồ ăn như vậy. Con có biết ngoài kia có rất nhiều người ao ước được một bữa cơm no giống con không?" Nghĩ vậy, tôi đưa tay chậm rãi cầm bát cháo lên. Nhấp miệng thìa cháo đầu tiên, sống mũi tôi bất giác cay xè, có gì đó nghèn nghẹn trong tim. Tôi không biết cảm giác này xuất phát từ việc tôi nhớ đến mẹ hay là đây là món ăn đầu tiên tôi được bà ấy nấu cho ăn?

Ăn xong, tôi nhìn đồng hồ cũng đã điểm 4 giờ chiều, đến giờ phải đón Bông đi học về rồi. Tôi thay một bộ đồ rồi bước xuống tầng 1. Lúc ra bên ngoài, có một người đàn ông mặc bộ đồ đen bước đến hỏi tôi:

- Cô chủ, cô chuẩn bị ra ngoài sao?

Hai từ "cô chủ" tôi nghe cảm thấy không quen. Vì giờ tuy có sống trong một căn nhà lộng lẫy thế nào đi nữa thì với tôi cũng chỉ là một nơi trú mưa che nắng cho tôi ở nhờ. Hai từ "cô chủ" kia quá xa vời với tôi rồi. Tôi đáp:

- Anh đừng gọi tôi như vậy, tôi cũng chỉ là một người bình thường ở nhà trong ngôi nhà này thôi.

- Cô là con gái của bà chủ mà.

Tôi cười nhạt nghĩ thầm:"Chỉ là một đứa con riêng từng bị vứt bỏ thôi mà. Có gì quan trọng đâu chứ.

Nếu tôi quan trọng thì đã không bị vứt bỏ". Thế nhưng tôi không nói thẳng ra như thế, chỉ bảo:

- Anh cứ gọi tên tôi là được. Tôi tên An.

Thấy thái độ kiên quyết của tôi, người đàn ông đành gật đầu:

- Vậy cô muốn đi đâu à? Để tôi lái xe đưa cô đi.

- Tôi đi đón con gái tôi, mình tôi đi là được rồi.

- Bà chủ nói xe của cô đang sửa, đi đâu sẽ rất bất tiện nên từ hôm nay tôi sẽ là người đưa đón cô mỗi khi ra ngoài.

Tôi dừng lại vài giây suy nghĩ, đằng nào thì ra ngoài kia cũng phải bắt xe, thế là miễn cưỡng đồng ý để anh ta chở mình tới trường đón Bông. Sau khi đón Bông xong, tôi không muốn về nhà ngay nên lại bảo anh ta đưa mình tới nhà cái Nga chơi một lúc. Cái Nga nhìn thấy tôi bước xuống từ một chiếc xe sang liền tròn xoe mắt kinh ngạc bảo:

- Êu, nhìn mày bước xuống từ cái xe kia nhìn sang vãi chưởng, như nâng tầm đẳng cấp lên tầm cao mới.

Tôi lườm nhẹ nó:

- Còn trêu tao nữa.

- Ơ kìa tao nói thật chứ trêu gì. Mà mày kiếm đâu ra quả xe đấy thế.

- Xe của bà ấy.

- Ai cơ?

- Mẹ ruột tao.

- Hả? Mẹ ruột mày á?

- Ừ.

- Nhưng sao mày lại đi xe bà ấy?

- Tao chuyển về sống cùng bà ấy rồi.

Cái Nga dường như không tin nổi, tròn xoe mắt kinh ngạc bảo:

- Thật????

- Ừ.

Tôi thở dài kể cho cái Nga nghe toàn bộ sự việc. Kể xong tôi bảo:

- Tao không biết mình làm thế là đúng hay sai nữa.

- Đúng nhá, hoàn toàn đúng. Tao ủng hộ mày. Cứ nghĩ đến cái con mặt lờ kia tao lại điên máu. Mày phải cho nó một bài học, để nó biết rằng núi cao này còn có núi cao hơn.

- Ừ.
« Chương TrướcChương Tiếp »