Biệt thự nhà bà ấy không xa hoa như trong tưởng tượng của tôi, nói đúng hơn, xa hoa ngoài sức tưởng tượng của tôi. Ngôi biệt thự nằm giữa trung tâm thành phố, diện tích rất rộng, trước nhà có sân vườn, dù đã mùa thu nhưng những thảm cỏ vẫn xanh mướt, xung quanh khuôn viên trồng rất nhiều hoa, còn có cả bể bơi và vòi phun nước tự động. Cả ngôi biệt thự mang phong cách kiến trúc Châu Âu, đẹp đẽ, tráng lệ, đậm chất Hoàng Gia. Tôi cười khổ trong lòng, bảo sao bà ấy sẵn sàng bỏ rơi tôi để đi theo người đàn ông ấy, cuộc sống như vậy ai mà không mơ ước.
Bà ấy đưa tôi vào trong nhà, mỉm cười bảo:
- Mẹ đưa con lên phòng của con nhé.
Tôi lặng lẽ đi theo bà ấy. Khi nhìn thấy căn phòng, tôi hơi ngỡ ngàng vì dường như căn phòng này đã trang trí dành riêng cho một người từ trước, chứ không kiểu là đến bất thình lình rồi chọn đại một phòng ở. Phòng sơn màu kem, đèn pha lê màu tím nhạt, rèm cửa màu vàng ngà, chiếc giường màu trắng, có cả bàn trang điểm, tủ quần áo, kệ để giày dép...
Mọi thứ trước mặt khiến tôi trở nên mơ hồ. Bà ấy đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói:
- Căn phòng này mẹ đã chuẩn bị cho con từ rất lâu, cuối cùng thì cũng đến ngày mẹ được đón con về ở trong căn phòng này rồi.
Tôi buột miệng hỏi:
- Nếu như bà không tìm được tôi thì sao?
- Không, mẹ tin mẹ nhất định sẽ tìm được con.
Tôi im lặng thở dài. Bà ấy lại nói tiếp:
- Mẹ thấy con có vẻ mệt mỏi, con cứ nằm nghỉ ngơi đi nhé. Đồ đạc không phải lo, lát nữa sẽ có thím Đông giúp việc thu dọn cho con. À phải rồi, dượng của con đang đi công tác bên Singarbo 1 tuần, ông ấy nói cũng rất mong chờ được gặp con. Dượng con thoải mái lắm, con đừng ngại nhé.
Tôi không biết nói gì nên chỉ bảo "Cảm ơn". Sau khi bà ấy rời khỏi phòng, tôi cũng mệt mỏi nằm nhoài xuống chiếc giường. Đôi mắt ráo hoảnh nhìn căn phòng một lượt, cho đến bây giờ đầu óc tôi vẫn mông lung lắm, tôi không biết quyết định của mình là đúng hay sai, có vội vàng hay không, tôi chỉ biết rằng việc đòi lại công bằng cho mẹ mới là điều quan trọng nhất. Tôi tin rằng mẹ ở trên trời cao cũng sẽ ủng hộ cho quyết định này của tôi. Có thể mẹ không muốn trái tim tôi chan chứa sự hận thù, nhưng mẹ sẽ vui vì từ nay tôi có người che chở. Nằm suy nghĩ chán chê tôi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những áng mây trên bầu trời cao, nhìn những chiếc lá vàng lìa cành, rồi cuối cùng tôi cũng thϊếp vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết.
Tôi ngủ một mạch tới buổi chiều mới tỉnh dậy. Khi mở mắt ra tôi đã thấy đồ đạc của mình được xếp gọn ngay ngắn trong căn phòng. Thật không ngờ tôi ngủ say đến mức họ xếp đồ đạc lúc nào tôi cũng không biết luôn. Hình như, lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ sâu như vậy. Tôi đưa tay xoa bóp hai bên thái dương một lúc rồi chậm chạp lết xuống giường. Chân vừa chạm đất, bỗng dưng cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung tuổi từ ngoài bước vào, trên tay bê một bát gì đó. Người phụ nữ hỏi tôi:
- Cô dậy rồi à? Tôi đem cháo gà hầm với cả hạt sen mang lên cho cô đây. Cô ăn đi, tôi vừa hâm nóng lại rồi.
Tôi nhìn bát cháo gà, chần chừ không muốn ăn thì người phụ nữ lại bảo tiếp:
- Cháo này đích thân bà chủ vào bếp nấu cho cô. Bà chủ bận lắm, lâu lắm không vào bếp rồi, vậy mà hôm nay bà ấy hì hục cả buổi trưa nấu cho cô đó. Bà vừa ra ngoài, bà dặn tôi khi nào cô dậy phải lấy cháo cho cô ăn, kẻo cô lại đói. Nếu cô không muốn ăn cháo thì cô có thể bảo tôi món gì cô thích ăn, tôi sẽ bảo nhà bếp nấu.
Tôi không muốn làm phiền người khác nên đành bảo:
- Dạ thôi, cô cứ để bát cháo đó, lát cháu ăn ạ. Cháu cảm ơn cô.
- Dạ vậy tôi để đây nhé, cô nhớ ăn hết đó.
- Dạ vâng.