Chương 70: Nơi an toàn nhất

Edit: Lạc Vũ Phong Ca

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Sau khi nhận được thông tri từ Đặc Điều cục, Cố Xương Bình vẻ mặt mộng bức đi tới tổng bộ Đặc Điều cục, sau khi nghe xong ngọn nguồn sự tình, y đặt mông ngồi dưới đất, kêu khóc nói: “Tạo nghiệt a! Cố gia chúng ta sao lại nhiều tai nhiều khó như vậy!”

“Anh nói xem đã có một tên ma đầu còn chưa tính, toàn gia chúng tôi lại có hai tên! Tôi đây đã tạo nghiệt gì a! Ô ô ô……”

Nhân viên công tác bên cạnh đều đồng tình nhìn y, một người là Cố Nghiên, một người là Cố Bình Tông, Cố gia này toàn người tài ba.

Đặc biệt là Trương Tân Vinh, đi lên vỗ vỗ bả vai Cố Xương Bình, thở dài nói: “Này là số mệnh rồi, sự tình chính là như vậy, lão Cố, ông đã thấy rồi đó.”

Cố Xương Bình lôi kéo tay hắn, nghẹn ngào nói: “Tôi biết làm thế nào bây giờ, một người là cháu trai lớn của tôi, một người là anh trai ruột của tôi, một đám này, đều muốn làm gì đây, muốn huỷ hoại Cố gia cứ việc nói thẳng, dùng đến trận thế lớn như vậy để làm gì?”

Y thật sự bất đắc dĩ, làm lão tam, ở phương diện con rối sư thiên phú của y so ra kém đại ca còn chưa tính, dù sao y cũng không có dã tâm lớn như vậy, Cố gia có một người có tiền đồ là đủ rồi, nhưng đại ca không được mấy năm liền qua đời, thật may còn có thêm một người cháu trai càng có thiên phú cường đại hơn.

Kết quả thì sao, cháu trai này của y đừng nói vực dậy Cố gia, anh thiếu chút nữa liền đem Cố gia diệt hết.

Nguyên bản nghĩ Cố Nghiên không đáng tin cậy, bọn họ Cố gia lại không phải không còn ai, mấy đứa cháu trai kia của y tuy rằng thiên phú kém hơn Cố Nghiên, nhưng cũng là hạt giống tốt, trưởng thành lên sẽ hơn hẳn so với thế hệ này của bọn y.

Sau đó, thật vất vả nghe nói Cố Nghiên cùng Đặc Điều cục giải hòa, còn chưa kịp cao hứng mấy ngày, nhị ca y lại tới!

“Anh nói xem mệnh tôi sao lại khổ như vậy, cả gia đình này, mấy đứa cháu trai kia của tôi tất cả đều là hạt giống tốt, không thể bị huỷ hoại như vậy a!” Càng nói Cố Xương Bình càng khó chịu, tức khắc gào khóc lên.

Trương Tân Vinh an ủi y nói: “Ông yên tâm, Đặc Điều cục chúng tôi chưa bao giờ lấy tội liên đới.”

Cố Xương Bình nghẹn ngào nhìn hắn: “Thật vậy chăng?”

Trương Tân Vinh vừa định vỗ ngực bảo đảm là thật, nhưng mà nghĩ đến Cố gia trừ bỏ một tên Cố Bình Tông, còn có một tên không chịu khống chế là Cố Nghiên, tức khắc lại ngậm miệng lại, sau đó lại lần nữa vỗ vỗ bờ vai của y, lắc đầu xoay người rời đi.

Mới vừa dâng lên hy vọng lại bị dập tắt, Cố Xương Bình tức khắc lâm vào bi thương lớn hơn nữa.

“Cố tiên sinh, ông cũng đừng quá lo lắng, trong cục chỉ là mời các người ở tạm chỗ này, chúng tôi cũng tin tưởng, hiện tại ông cùng mấy người cháu trai kia khẳng định sẽ không giống mấy người Cố Nghiên, gây ra chuyện lớn gì!”

“Đúng vậy, Cố tiên sinh, ông lúc này nên biểu hiện thật tốt, cho Cố gia các người tránh tràng diện này a!”

Cố Xương Bình lau nước mắt, đột nhiên gật đầu: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng, tôi đây liền đi tìm mấy cháu trai kia của tôi, nói cho bọn họ, Cố gia chúng tôi có hai tên phản đồ, về sau càng phải vì Đặc Điều cục làm việc thật tốt, mới có thể đền bù sai lầm!”

Thấy Cố Xương Bình rốt cuộc không gào khóc nữa, người trong văn phòng đều nhẹ nhàng thở ra, Cố Xương Bình này đã một đống tuổi, còn ngồi trên mặt đất la lối khóc lóc lăn lộn, ai cũng chịu không nổi a!

“Hắn cũng thật xui xẻo, trong nhà thật vất vả mới có một thiên tài như Cố Nghiên, kết quả thành kẻ địch của con rối sư, nhị ca không lo làm ăn buôn bán, một hai phải trộn lẫn một chân, thật sầu chết người mà.”

“Chuyện trước kia Cố Nghiên mặc kệ vốn dĩ mục đích của hắn là gì, kết quả đối với chúng ta mà nói tóm lại là tốt, bằng không Thắng Câu kia thật sự muốn làm khó dễ, sợ là chúng ta cũng phải luống cuống tay chân, dù sao nói thế nào hiện tại hắn cũng coi như là một công thần.”

“Ừm…… Nói như vậy cũng đúng, dù sao trước mắt trong cục đối thái độ của hắn chính là mặc kệ không hỏi, có lẽ về sau cũng sẽ thế này.”

“Cũng không biết lần này chú cháu bọn họ đối nghịch, ai sẽ thắng đây.”

“Mong là Cố Nghiên thắng, tốt xấu gì trong chuyện này lập trường của hắn cùng chúng ta là nhất trí.”

Cố Nghiên, người được thành viên của Đặc Điều cục ký thác hi vọng, hiện giờ đang bình thản pha trà cho hai vị sư phụ.

Thầy Tống vẻ mặt hưởng thụ nhìn động tác nước chảy mây trôi của anh, không khỏi nói với sư phụ Khương đang giống con khỉ loi choi ngồi bên cạnh: “Đệ nhìn người ta xem, không hổ xuất thân từ đại gia tộc a!”

Sư phụ Khương hừ một tiếng nói: “Người ta xuất thân từ đại gia tộc, đương nhiên hiểu trà, sư huynh ngươi cũng hiểu a.”

“Không cùng đệ nói nhiều nữa, đệ thật là một người thô ráp mà.” Thầy Tống tiếp nhận ly tra từ tay Cố Nghiên, híp mắt lại ngửi ngửi, mới chậm rãi nhấp một ngụm, hơi có chút say mê nhắm hai mắt lại.

“Trà ngon, so với loại ngày thường ta uống tốt hơn rất nhiều.”

Cố Nghiên buông trà cụ trong tay, nói: “Nếu thầy thích, về sau mỗi năm con sẽ cho người đưa tới cho ngài.”

Thầy Tống tự nhiên là cười đồng ý, trà này phóng tới trên thị trường giá cả khẳng định rất cao, nhưng đối với Cố Nghiên mà nói, cũng bất quá chỉ là một ly trà thôi.

“Thằng nhóc kia đâu, sao mãi không thấy bóng dáng? Hai chúng ta đều tới cửa, còn chờ không được nó?” Sư phụ Khương thăm dò nãy giờ, cũng không thấy được thân ảnh của Thẩm Thư.

Cố Nghiên rót một ly trà khác đặt tới trước mặt ông, cười nói: “Con đã phái người đi tìm em ấy, thực mau em ấy sẽ về tới.”

Nói xong liền tiếp tục đùa nghịch trà cụ trước mắt, sau khi trở về thái độ của Thẩm Thư đối với anh vẫn như dĩ vãng, không có một tia dị thường, nhưng mà Cố Nghiên lại cảm thấy, đây mới là điều dị thường nhất.

Có lẽ cậu vẫn chưa thể phản ứng lại, Cố Nghiên cũng không để ý, chỉ cần Thẩm Thư vẫn cứ lưu tại bên người anh, bọn họ liền có rất nhiều thời gian ở chung.

Sau khi Thẩm Thư vào cửa sau, nhìn hai vị sư phụ, cười nói: “Sư phụ, thầy Tống hai người tới tìm con, có việc gì sao?”

Thầy Tống cười nói: “Không có việc gì lớn, chỉ là có chút đồ vật muốn giao cho em.”

Nói xong hướng sư phụ Khương ra hiệu, sư phụ Khương lập tức lấy từ trên người ra một cái túi bằng vải bố, nói Thẩm Thư ngồi lại đây.

“Những thứ này đều là đồ vật sư tổ con lưu lại, trừ bỏ Linh Khôi lần trước con lấy tới kia, còn có hai loại, lúc trước sư phụ không nghĩ tới sẽ đem đồ vật giao cho con, nhưng con cũng thấy rồi, sư huynh không có truyền nhân, mà ta liền thu hai người các con, sách!”

Nói xong sư phụ Khương mười phần ghét bỏ hướng phòng bếp liếc mắt một cái, Thẩm Thư nhìn theo, mơ hồ nhìn đến sư huynh kia của cậu đang lục tủ lạnh không biết đang tìm cái gì.

“Hiện tại thực lực của con cũng cao rồi, lại có sư huynh con nhìn, sẽ không đến mức xảy ra sự cố, cho nên mấy thứ này lưu lại bên cạnh con, càng an toàn hơn sư phụ mang ở trên người.”

Thẩm Thư theo bản năng hỏi: “Sư phụ, các người phải đi sao?”

Thầy Tống cùng sư phụ Khương nhìn nhau, gật gật đầu nói: “Nhưng mà con đừng bày ra đức hạnh này, chúng ta chỉ là đi ra ngoài đưa anh Thiệu Nguyên của con xem bệnh, thằng nhóc kia luôn phải cần có một hai người ở bên chiếu cố, ngày lễ ngày tết, chúng ta vẫn sẽ trở về.”

Hốc mắt Thư còn chưa kịp hồng, cảm xúc thương cảm kia đã hoàn toàn bị đổ đi, cậu hít hít cái mũi, gật đầu nói: “Vậy được, mọi người đã tìm được bệnh viện tốt rồi sao?”

Thầy Tống gật đầu: “Lần trước khi ở Khúc An, hiệu trưởng Khúc An đã liên hệ với đồng học trước kia, còn có mấy học sinh, thông qua quan hệ của bọn họ đã liên hệ được chuyên gia thần kinh não khoa tốt nhất, chờ chuyện này chấm dứt, chúng ta liền lập tức chạy tới nơi đó.”

Thẩm Thư cười: “Vừa lúc con đem cái sân kia của nhà chúng ta tu sửa, chờ anh Thiệu Nguyên hết bệnh, sư phụ cũng có thể mang theo sư huynh cùng chúng ta cùng nhau ở tại trấn Tây Hoa.”

Sư phụ Khương hừ một tiếng, quay đầu đánh giá bốn phía một chút, không nhanh không chậm nói: “Hoàn cảnh còn tốt, thật ra có thể ở tạm chỗ này mấy năm.”

Chờ hai vị sư phụ đi rồi, Thẩm Thư lại mở ra bao bố, nhìn Linh Khôi bên trong, còn có một lệnh bài, một cái nhẫn, cùng với hai khối giống cục đá màu đen bằng ngón tay cái.

Lệnh bài cùng nhẫn có lẽ là bằng chứng một mạch truyền thừa này của bọn họ, mà kia khối cục đá màu đen kia, sư phụ Khương cũng không biết là thứ gì, chỉ biết lúc trước khi sư phụ giao cho ông, dặn dò ông nhất định phải giữ cẩn thận, không thể đánh mất, cũng không thể để rơi vào tay người khác.

“Anh, đây là thứ gì, anh đã thấy bao giờ chưa? Sao em cứ cảm thấy nó chỉ là một cục đá?”

Cố Nghiên tiếp nhận cục đá, cẩn thận đánh giá một chút, bỗng nhiên cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, anh thả cục đá xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói với Thẩm Thư: “Cục đá này, có lẽ cùng linh thức con rối sư có quan hệ, em phải giữ cẩn thận.”

Thẩm Thư lập tức đem cục đá cùng lệnh bài cất vào trong bao bố, sau đó xoay người về phòng, dạo qua một vòng trong phòng mình mới phát hiện đặt ở chỗ nào trong phòng cũng đều không phải thực an toàn, vì thế lại đi ra, đẩy cửa vào phòng Cố Nghiên.

Cuối cùng cậu đem đồ vật đặt ở dưới gối đầu của Cố Nghiên, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Nghiên liền đi theo phía sau cậu, nhìn một loạt động tác này của cậu, không khỏi có chút buồn cười.

“Em cảm thấy, nhà chúng ta không có nơi nào an toàn hơn dưới gối đầu của anh.”

Thẩm Thư mười phần khẳng định nói với Cố Nghiên.

Cố Nghiên phối hợp gật gật đầu: “Em yên tâm, không ai có thể từ nơi này của anh lấy nó đi.”

Sau khi đem đồ vật cất giấu xong, Thẩm Thư nói: “Bọn Cố Bình Tông hiện tại đang làm gì, không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng lẽ là tới du lịch sao?”

Cố Nghiên cười nói: “Có lẽ là đám người đi, chỉ là không biết lần này sẽ lại xuất hiện nhân vật nào.”

Một Thắng Câu, đã là một kẻ mấy trăm năm khó giải quyết, lại đến thêm một, những người Đặc Điều cục đó sợ sẽ trở thành chim sợ cành cong.

Thẩm Thư lắc đầu thở dài, may mắn cậu chỉ là nhân viên ngoài biên chế, bằng không thật giống Hướng Tu Tề trở thành nhân viên chính thức của Đặc Điều cục, mỗi ngày ra nhiệm vụ không thể về nhà được, cậu, cậu về sau chính là người đã có gia thất rồi nha!

Thẩm Thư có chút chột dạ bưng chén trà trên bàn lên đưa tới bên miệng nhấp một ngụm, trộm nhìn về phía Cố Nghiên.

Cố Nghiên cười nhìn cậu, hỏi: “Uống ngon không?”

Thẩm Thư phân biệt rõ một chút, ăn ngay nói thật nói: “Uống không khác gì loại siêu thị bán năm đồng tiền một bao.”

Cố Nghiên nhướng mày: “Ý anh là, nước trong ly của anh uống ngon không?”

Thẩm Thư cúi đầu, phát hiện chỗ cậu ngồi chính là vị trí Cố Nghiên vừa mới ngồi, cái ly còn không phải là ly Cố Nghiên đã dùng qua!

Cậu lập tức đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Cái ly của anh thì sao, chẳng lẽ ngoài miệng anh có lau mật sao, nước trong ly của anh sẽ phá lệ ngọt hơn?”

Cố Nghiên bình tĩnh lại rót cho cậu ly trà ấm áp, lên tiếng nói: “Ngọt hay không ngọt, em tự nhiên rõ ràng.”

Thẩm Thư nghiến răng, hừ nhẹ một tiếng, nhìn xem, nhìn xem lời này, đây là lời mà một người anh có thể nói ra sao, lưu manh!

“Anh nói đùa thôi, có lẽ Cố Bình Tông sẽ nhanh có hành động, mục đích lần này của hắn là Linh Khôi trong tay chúng ta, cho nên trừ bỏ những người tụ tập đó, chắc chắn còn có chuẩn bị khác ở phía sau, chỉ là anh đối Linh Khôi không hiểu biết, đến lúc đó nếu là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, em vẫn nên cẩn thận một chút.”

Thẩm Thư gật đầu: “Anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ không có cơ hội đem Linh Khôi từ trong nhà của chúng ta mang đi đâu.”

----

Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ. 🥰