Chương 7: Cái gọi là rối gỗ

Chương 7: Cái gọi là rối gỗ

Edit: Cứu Tui

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Hai người dành thời gian một ngày để quét tước lại sân một lần, Thẩm Thư từ chối đề nghị cùng ngủ chung của Cố Nghiên và thu dọn phòng bên cạnh làm phòng ngủ của chính mình.

Buổi tối, sau khi sắp xếp tốt giường nệm, Thẩm Thư dỗ Cố Nghiên vẫn luôn ăn vạ ở phòng của cậu về phòng rồi mới mở hành lý mang theo lúc trở về ra.

Trong ba lô ngoài mấy bộ quần áo lỗi thời thì chỉ còn lại một cái hộp gỗ màu đen nhánh.

Thẩm Thư gấp quần áo gọn gàng rồi cất vào tủ quần áo ở phía sau, đóng cửa lại mới đem hộp gỗ bày ra ở trên bàn.

Hộp gỗ thoạt nhìn đã cũ, có vài chỗ còn bị tróc sơn, hơi hơi ánh lên màu vàng của gỗ, hoa văn trên mặt cũng bị đứt quãng, vốn là nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Thẩm Thư mở hộp ra, bên trong có một miếng sắt rỉ sét loang lổ, trừ nó ra còn có mấy cái khối gỗ hình thù kỳ quái, nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì.

Cậu lấy ra ba cái khối gỗ, ngón tay linh hoạt đem chúng lắp lại với nhau, sau khi lắp xong, ba khối gỗ biến thành một cánh tay.

Trong nháy mắt, cái khớp xương cuối cùng được lắp vào, cái cánh tay gỗ dài bằng một lóng tay kia nhìn như là một cánh tay thật bằng xương bằng thịt, gân cốt rõ ràng, khớp xương linh hoạt, mạch máu hơi hơi nhô lên hệt như có máu đang chảy trong đó.

Thẩm Thư nhìn nó một hồi, lại bắt đầu gỡ ngón tay và bàn tay của cánh tay ra, cánh tay gỗ liền biến thành mấy khối gỗ không hề có chút đặc điểm của tay thật.

Cậu lần này ngoại trừ tìm Cố Nghiên ra còn có một nhiệm vụ khác, là tìm bộ phận còn lại của con rối, chỉ còn thiếu một cánh tay nữa sau đó đem nó lắp ráp hoàn chỉnh.

Thẩm Thư vẫn luôn không hiểu, năm đó sư phụ nhặt cậu về để làm gì, cho đến lần này trở về thì sư phụ đem cái hộp này giao vào trong tay cậu, mới giải thích tất cả mọi chuyện.

Trên thế giới này có một loại đồ vật vô hình với nhân loại, sinh ra từ sự đen đủi của trời đất và sự dơ bẩn của nhân gian, được gọi là “Linh”.

Linh trời sinh tính tà ác, linh cấp thấp mới vừa ra đời còn chưa có trí tuệ, liền sẽ theo bản năng bám vào con người, ảnh hưởng tới tâm trí, khuếch đại cảm cúc tiêu cực của họ. Người bị bám vào tính cách đột nhiên trở nên thay đổi cực lớn, từ hiền lành trở nên độc ác, từ thật thà, thiện lương trở nên ích kỷ, dối trá.

Chờ đến khi những người đó hoàn toàn bị lún sâu, linh cấp thấp liền sẽ hấp thu linh hồn của bọn họ, làm thành chất dinh dưỡng.

Linh cấp thấp sẽ chậm rãi lớn lên, sau một thời gian có thể trở thành trung cấp linh, lúc này mới là ác mộng đối với nhân loại vì chúng có thể trức tiếp hấp thụ linh hồn của con người.

Nhưng cái ác ẩn sâu trong thân thể của đồ vật này chính là không thích trực tiếp gϊếŧ người mà thích đùa bỡn con người, nhìn con người giãy dụa trong tuyệt vọng, lúc này một linh hồn tuyệt vọng mới là món ngon.

Và chỉ có linh khôi sư mới là đối thủ duy nhất của những linh này.

Linh khôi sư có thể thu phục một linh bằng cách xoá sạch ý thức của nó, đánh ấn ký của chính mình lên, yểm vào một vật thể chết, rồi biến nó thành con rối của mình.

Linh khôi sư có linh thức càng mạnh thì càng dễ cảm giác được sự tồn tại của linh, cũng càng dễ khống chế linh cấp cao, vì vậy con rối chế tạo ra sẽ càng mạnh.

Đối với linh thức để sử dụng loại đồ vật này, cần hai phần là dựa vào nỗ lực, tám phần dựa vào trời sinh, nếu không có thì dù trả giá và nỗ lực bao nhiêu cũng vô dụng, cho nên rất nhiều linh khôi sư cả đời cũng không thể tiến bộ lên chút nào.

Thẩm Thư trời sinh khác người, cậu có linh thức đạt đến chín phẩy chín phần, chỉ kém có một chút là được cả mười phần, loại thể chất này của cậu có thể được xưng là thể chất “Linh Khôi.”

Theo lý thuyết, thể chất Linh Khôi sẽ trở thành một miếng bánh thơm ngon, cũng không cần ở một xó xỉnh nào đó chịu tội. Nhưng chữ “Khôi” trong trung cấp Linh Khôi liền bị phá hủy, thể chất Linh Khôi không chỉ là một linh khôi sư trời sinh mà còn là một vật thể chứa đựng linh cao cấp.

Cấp bậc của linh càng cao thì yêu cầu đẳng cấp của vật chứa phải càng cao, mấy vật tầm thường như búp bê vải, rối gỗ là không thể chứa đựng linh cao cấp, cho nên linh khôi sư đều tìm mọi cách để tìm được vật chứa tốt nhất, nhưng bất cứ vật liệu gì cũng không thể so với thể chất Linh Khôi.

Hiện giờ mấy cái gọi là “Linh Khôi” được người tranh đoạt tới lui cũng chỉ là thứ phẩm mà thôi, chỉ có cánh tay trong cái hộp này mới là dùng thi thể và xương cốt của thể chất Linh Khôi luyện thành Linh Khôi chân chính.

Sư phụ không đành lòng nhìn cậu cái gì cũng không hiểu liền bị biến thành con rối trong tay người khác mới nhận cậu về.

Thẩm Thư liền nhớ tới giấc mộng lúc ấy của chính mình, không thể trách được một đứa nhỏ như cậu sẽ không hiểu được hoạ sát thân là như thế nào.

“Con còn nhỏ, nhưng cũng không thể ở mãi tại nơi này, sẽ đến lúc phải ra ngoài kia, chỉ có điều khi rời khỏi đây nhất định phải cẩn thận.”

Lời sư phụ nói vẫn còn văng vẳng bên tai, Thẩm Thư lôi từ trong cổ ra một chùm chìa khoá, mặt trên ngoài hai cái chìa khoá còn có một mặt dây hình thuyền buồm có mảnh trăng non màu trắng, mặt dây thuyền buồm có thể giúp cậu che dấu đặc thù của thể chất, nhưng tóm lại cũng không an toàn lắm.

Cho nên cậu cần phải nhanh chóng tìm được khối Linh Khôi còn lại, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho chính mình.

Nhưng rốt cuộc là phải đi đâu tìm, Thẩm Thư vô cùng rầu rĩ, muốn tìm thì nên đến tiếp xúc với các linh khôi sư khác, nhưng nếu gặp phải linh khôi sư khác thì Cố Nghiên rất dễ bại lộ.

Chỉ có thể đi một bước rồi xem xét một bước.

Thẩm Thư thở dài một hơi, rồi đem đồ vật cất đi.

Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau Cố Nghiên dậy rất sớm để nấu cơm, Thẩm Thư tỉnh lại đã nghe thấy mùi cơm thoang thoảng, cậu lo lắng Cố Nghiên sau khi ngủ dậy tính cách sẽ thay đổi nhưng chuyện gì cũng đều không xảy ra.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Nghiên đưa cậu đến trước cổng trường trung học Tây Hoa cơ sở một.

“Thư Thư, giữa trưa anh sẽ đến đón em, nhất định phải chờ anh tới đón mới được về nha.” Cố Nghiên nghiêm túc dặn dò nói.

Thẩm Thư gật gật đầu, nhìn theo anh rời đi mới bước vào trong trường học.

Không biết trường học xây lại khi nào, cổng rào cũ trước kia đều thay bằng cổng sắt lớn.

Thẩm Thư đi vào khu dạy học mới toanh nhưng xa lạ, nhìn xung quanh một hồi mới quẹo vào tiệm tạp hoá ở một góc hỏi thăm đường đến văn phòng hậu cần, liền dọc theo con đường nhỏ bên cạnh đi ra phía sau.

Vòng qua khu dạy học, phía sau bức tường là một loạt các dãy nhà thấp tầng, Thẩm Thư nhìn dãy nhà quen thuộc không khỏi lộ ra chút ý cười.

Nơi này trước kia chính là văn phòng của các giáo viên, không nghĩ tới khu dạy học đều được xây lại, mà cái văn phòng cũ này vẫn còn được giữ lại.

Chỉ là trên cửa không có để tên hoặc dấu hiệu gì, Thẩm Thư chỉ có thể tìm đến văn phòng trước kia của thầy Tống gõ gõ cửa.

Người ra mở cửa không phải là thầy Tống mà là một người trẻ tuổi diện mạo tuấn tú, hào hoa phong nhã. Y nhẹ nhàng đẩy kính mắt lên một chút, còn chưa nói gì đã lộ ra nụ cười tươi:

“Chào cậu, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Thẩm Thư nói: ”Chào anh, em tới tìm quản lý hậu cần, cho hỏi văn phòng của thầy Tống ở đâu?”

Người trẻ tuổi nhường đường một chút, ý bảo Thẩm Thư tiến vào: ”Cậu là Thẩm Thư đúng không? Ngày hôm qua thầy Tống nói với anh, cậu muốn vào làm việc, anh cũng là nhân viên hậu cần tên là Thẩm Quân Thanh, cậu lại đây đi.”

Trong văn phòng có hai cái bàn làm việc, trong đó có một cái bàn đồ đạc chất đống lộn xộn, nửa bát mì ăn liền chưa ăn xong, còn lại đều sạch sẽ ngăn nắp, thêm nữa là cái máy tính.

Thẩm Quân Thanh mời Thẩm Thư ngồi vào trước bàn làm việc của mình, rót cho cậu ly nước ấm.

“Thầy Tống thức dậy rất muộn, chắc lát nữa mới có thể lại đây, cậu uống nước trước đi.”

Nói xong y liền ngồi tại vị trí của mình, chậm rãi hướng dẫn Thẩm Thư những công việc cần làm của hậu cần.

Y nói chuyện không nhanh không chậm, trên người có một loại khí chất khiến người khác dễ sinh ra hảo cảm, khi giới thiệu nội dung công việc y còn đem tính tình của một số người mà mình biết được nói hết cho Thẩm Thư.

Giới thiệu xong y cười nói: ”Nội dung đại khái là như vậy, kỳ thực ngày thường không quá bận, chỉ là sẽ bận hơn một chút trong những tiết nghỉ hoặc hoạt động của trường.”

Thẩm Thư gật gật đầu, đúng là không có gì quá khó khăn, chỉ là quản lý công cụ thiết bị hay hàng được nhập vào, mỗi ngày kiểm tra vệ sinh của các em một chút.

Thẩm Quân Thanh mở ngăn kéo ra, lấy một phần bảng biểu đưa cho Thẩm Thư: ”Sau này cậu dựa vào nội dung trong bảng biểu mà làm, nếu có gì không hiểu thì cứ tới tìm tôi.”

Thẩm Thư không tiếp nhận bảng biểu mà ánh mắt dừng ở một cái tượng khắc gỗ trong ngăn kéo của Thẩm Quân Thanh, hơi hơi mở to hai mắt.

Tượng khắc gỗ chính là một con chó nhỏ, đường nét tinh tế, sống động như thật, chỉ là một vài đường đậm nhạt xen kẽ làm mất đi vẻ đẹp tổng thể.

Thẩm Quân Thanh nhìn cậu một cái, cười rồi đem tượng khắc gỗ đặt lên bàn, hỏi: ”Cậu cũng thích khắc gỗ à?”

Thẩm Thư theo bản năng sờ sờ mặt dây ở bên trong áo, trên mặt lộ ra chút vui vẻ mà tươi cười: ”Đây là anh khắc sao? Tay nghề thật tốt.”

So với Cố Nghiên của năm năm trước thì còn giỏi hơn, luyện tập ít nhất cũng phải mười mấy năm.

Thẩm Quân Thanh nghe nói như vậy không biết vì sao mày hơi nhăn lại, nụ cười trở nên có chút miễn cưỡng, trên mặt cũng hiện lên vài phần chua xót.

Y khẽ lắc đầu: ”Trước kia có khắc, hiện tại tay...cầm dao còn không nổi, nếu không thì đã khắc một cái tặng cậu làm quà nhận chức.”

Nói xong tay phải của y vô thức cuộn lại, Thẩm Thư chỉ là vô ý nhìn thoáng qua liền nhìn thấy trong lòng bàn tay y có một vết sẹo dữ tợn.

Thẩm Quân Thanh cũng cúi đầu nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay, cười cười nói: ”Tuổi trẻ không hiểu chuyện, quá ham chơi nên mới vậy, dù sao vẫn còn tốt, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.”

Thẩm Thư sẽ không tìm hiểu quá sâu chuyện riêng tư của người khác, liền chuyển đề tài, cậu nghĩ đến việc của thầy Tống liền nhẹ giọng hỏi Thẩm Quân Thanh: ”Thầy Thẩm à, thầy Tống có phải là đã xảy ra chuyện gì không, em nhớ thầy ấy năm nay chưa đến năm mươi tuổi, tại sao lại...”

Thẩm Quân Thanh hơi hơi lắc đầu: ”Anh cũng không rõ lắm cụ thể như thế nào, anh tới nơi này chưa tới một năm, lúc đó thân thể thầy Tống đã không tốt, chắc là có liên quan đến con của thầy đi.”

Con của thầy Tống?

Thẩm Thư đã từng gặp qua con của thầy, học rất giỏi, đối xử với mọi người rất ôn hoà. Cậu ấy với thầy Tống giống nhau đều chọn nghề nhà giáo, hơn nữa bằng cấp còn rất cao, tốt nghiệp xong thì dạy học ở một trường cấp ba trên thành phố.

“Cậu ấy làm sao vậy ạ? ” Thẩm Thư hỏi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho thầy Tống trở nên già nua như vậy?

Vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị đẩy mạnh ra, một bóng hình nghiêng ngả lảo đảo xông vào, không đợi Thẩm Thư thấy rõ khuôn mặt, người này đã gục xuống ở trước mặt Thẩm Quân Thanh.

Thẩm Quân Thanh chạy nhanh tới đỡ người dậy, Thẩm Thư mới thấy rõ mặt của người đến.

Tuy rằng cậu với con của thầy Tống không quá thân quen, nhưng vẫn có thể nhìn một cái liền có thể nhận ra, người này đúng là thanh niên cậu đã từng gặp qua.

Chỉ là, trạng thái của hắn lúc này vô cùng chật vật, đầu tóc rối loạn, râu ria xồm xoàm, trên mặt chỗ trắng chỗ đen, quần áo trên người thì bẩn thỉu thối nát, vài chỗ đã biến thành đen sì.

Doạ người nhất chính là đôi mắt của hắn, mắt trái trống không, mí mắt sụp xuống, vì không có tròng mắt chống đỡ nên trũng sâu.

Hắn lôi kéo tay của Thẩm Quân Thanh, trong miệng liên tục nức nở không biết đang nói cái gì.

Thẩm Quân Thanh sốt ruột hỏi hắn có phải thầy Tống xảy ra chuyện gì rồi không, người ở đâu, còn chưa kịp hỏi hết câu, hai người bảo vệ cầm gậy thở hổn hển đuổi tới trước cửa văn phòng.

“Tên ngốc kia, mau mau cút khỏi đây!”

Nói xong liền vụt gậy xuống dưới đập vào phần lưng của con thầy Tống.

Thẩm Quân Thanh tay mắt lanh lẹ đem người kéo về phía sau lưng mình, nhíu mày nói: ”Đây là con của thầy Tống, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy đi ra ngoài.”

Bảo vệ cười nhạo một tiếng: ”Tôi đương nhiên biết hắn là con của thầy Tống, thầy Thẩm, chuyện nhà bọn họ cậu vẫn là không nên quản quá nhiều, đỡ phải dính vận xui lên người.”

“Được rồi, được rồi, mau mau đưa hắn cút đi, loại người thế này không thể ở lại trong trường học, về sau nếu mà tôi còn thấy hắn đứng ở cổng trường thì sẽ trực tiếp đánh gãy chân rồi ném đến cửa nhà bọn họ.” Một người khác mặt đầy chán ghét nói.

Con của thầy Tống cao tầm một mét tám, hiện giờ rúc sau lưng Thẩm Quân Thanh mà run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như một chú cún bị ngược đãi, chờ cho bảo vệ đi, Thẩm Quân Thanh trấn an cảm xúc của hắn, nhẹ giọng hỏi: ”Thiệu Nguyên đừng sợ, người đã đi rồi, cậu nói cho tôi biết, có phải ba ba cậu xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tống Thiệu Nguyên cẩn thận ngẩng đầu, nước mũi nước mắt giàn giụa trên mặt, lắp bắp nói: ”Ba ba...đã chết, Vương... Vương đánh ba ba, chết rồi!”

- Còn tiếp -

Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.

Hãy Follow + Vote + Comment nhiệt tình bạn nhé!