Edit: Cứu Tui
Beta:
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cuối cùng Thẩm Minh Lượng cũng không nói thêm gì nữa, Thẩm Minh Diệu làm ra những việc này làm gã còn phải đi giải quyết, hơn nữa, đêm qua có không ít người bị thương nặng, ngoại trừ gã và Thẩm Anh Thụy có thể đứng thì những người khác bây giờ đều hôn mê bất tỉnh.
Sau khi đem một ít đồ vật giao cho Thẩm Quân Thanh gã liền vội vàng rời đi.
Thẩm Minh Lượng giao chìa khoá cũ vào tay Thẩm Quân Thanh, còn có một ít giấy tờ tổ nghiệp của Thẩm gia.
Vốn dĩ mấy thứ này nên để sau khi bậc cha chú qua đời thì mới truyền cho cậu hai Thẩm gia, nhưng cậu hai Thẩm gia và Thẩm Nguyên Xương đều đã qua đời, dựa theo quy củ thì Thẩm Anh Thụy là người kế thừa, nhưng Thẩm Anh Thụy lại từ chối gia nghiệp, cũng đề nghị toàn bộ thứ đó đều nên để trên danh nghĩa của Thẩm Quân Thanh.
“Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, một nhà chúng tôi đều là người thường, không muốn tham gia vào những việc này, tài năng của Quân Thanh vẫn còn, vậy thì để em ấy kế thừa thứ mà các bậc cha chú để lại đi.”
Đây là lời mà Thẩm Anh Thụy nói với Thẩm Minh Lượng, Thẩm Minh Lượng biết, hắn là sợ, sợ nếu tham gia quá sâu vào chuyện này, con cái trong nhà cũng sinh ra cảm giác không cam lòng mà lớn lên sẽ hành động giống với Thẩm Minh Diệu.
Thẩm Minh Lượng buồn bã, có lẽ anh cả của bọn họ nói đúng, người thường thì không nên cho bọn họ cơ hội nhìn thấy cái thế giới dị thường này.
Thẩm Quân Thanh ban đầu thì từ chối mấy thứ này, nhưng không biết Thẩm Minh Lượng nói với y cái gì mà y liền ngầm đồng ý.
Chỉ cần hơn hai ngày để chuyển nhượng lại cho y thì tất thảy chuyện này đều chấm dứt.
Khi Thẩm Thư đi đến bệnh viện, đúng lúc Thẩm Minh Lượng từ phòng bệnh đi ra.
Nhìn thấy Thẩm Thư, Thẩm Minh Lượng cố gắng nở một nụ cười, môi giật giật, cuối cùng lại không nói câu nào, chào hỏi xong liền rời đi.
Thẩm Thư cũng không để ý nhiều tới gã, vào phòng bệnh thì nhìn thấy Hướng Tu Tề và Đinh Tấn Nhai đều ở bên trong, liền nói:”Anh trai tôi nói sự việc ở đây kết thúc rồi, Quân Thanh anh có trở về không? Hay vẫn muốn ở lại thành phố Khúc An?”
Tội danh trên người Thẩm Quân Thanh đã không còn, Khúc An mới là quê nhà mà y đã sinh sống hơn hai mươi năm, hiện giờ Thẩm gia gần như đã sụp đổ, mà Thẩm Quân Thanh đã từng là người tài giỏi nhất Thẩm gia, là người có khả năng tiếp nhận toàn bộ gia tộc nhất, lúc này muốn ở lại đây cũng là điều bình thường.
Nhưng mà Thẩm Quân Thanh chỉ lắc lắc đầu, sắc mặt mệt mỏi nói:”Bên này đã không còn việc gì, đương nhiên tôi phải về rồi.”
Thẩm Thư chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng Hướng Tu Tề đề nghị, hắn và Thẩm Quân Thanh ở lại để xử lý một số việc vặt vãnh còn lại, Cố Nghiên thì đi cùng Thẩm Thư trở về trấn Tây Hoa.
“Nơi này đã không còn nguy hiểm gì, một mình tôi ở lại đây là đủ rồi.” Hướng Tu Tề khuyên nhủ, “Hơn nữa, bọn Cao Vĩnh An sẽ ở đây mấy ngày cho đến khi sự việc hoàn toàn kết thúc, những người đó nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Được rồi, các cậu làm xong thì nhanh chóng trở về.”
“anh Thẩm, anh yên tâm.” Hướng Tu Tề nói.
Thẩm Quân Thanh nhìn Thẩm Thư, cười nói:”Rõ ràng tôi còn lớn hơn cậu vài tuổi, bây giờ lại làm cậu nhọc lòng vì tôi, cảm ơn cậu.”
Thẩm Thư vỗ vỗ bờ vai của y:”Không cần khách sáo với tôi.”
Bởi vì có Cố Nghiên ở đây, Thẩm Thư cũng không muốn cùng đoàn người của Cao Vĩnh An có dính dáng gì, nên cũng không dò hỏi tình huống từ bọn họ, chỉ nói Hướng Tu Tề để ý một chút, có tin tức gì thì nhớ thông báo cho cậu.
Sau khi mấy người tạm biệt nhau, Thẩm Thư mua vé vào nhà ga, cùng Cố Nghiên ngồi tàu rời khỏi thành phố Khúc An.
Buổi chiều ba giờ xe lửa mới đi đến thành phố Ninh Quốc, nghỉ ngơi một chút, bọn cậu liền trực tiếp bắt xe buýt chạy về trấn Tây Hoa.
Lúc trở về trấn Tây Hoa đã là chín giờ hơn.
Đi ra ngoài mất mấy ngày, trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn nên Cố Nghiên đưa Thẩm Thư đi tìm một quán ăn sạch sẽ, gọi hai món ăn kèm và hai bát mì.
Thầy Tống vẫn luôn đợi tin tức của bọn họ, biết được Thẩm Thư đã trở về ông liền chạy đến quán ăn.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Thầy Tống nhìn Thẩm Thư từ trên xuống dưới thấy không bị thương chỗ nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thư cười nói:”Thầy à, có Hướng Tu Tề và anh trai của em đi cùng thì có thể có chuyện gì được chứ!”
Lúc này thầy Tống mới chú ý đến Cố Nghiên đã khôi phục như thường ngồi ở một bên.
Trên mặt ông hiện lên một chút ngạc nhiên, sau đó nhìn Cố Nghiên gật đầu rồi lẩm bẩm tự nói:”Là…”
“Thầy Tống.” Cố Nghiên gật đầu với ông xem như chào hỏi.
Tuy rằng thầy Tống chưa từng dạy anh, nhưng thời còn đi học ở trường thường xuyên gặp được thầy Tống, hai người cũng không tính là xa lạ.
Thầy Tống cười khổ một chút:”Cái trấn nhỏ này của chúng ta a, thật đúng là…” Thật là ngọa hổ tàng long, chỉ là một thị trấn nhỏ bé, vậy mà lại có được nhân vật lớn như Cố Nghiên.
Cố Nghiên đã khôi phục thần trí thì thật sự không cần phải lo lắng cho sự an toàn của mấy người bọn họ.
“Quân Thanh chắc là khoảng hai ngày nữa mới trở lại đây, toà nhà của Thẩm gia còn có một số thứ yêu cầu làm thủ tục, có khả năng sẽ bị chậm hai ngày.” Sau khi đem sự việc kể lại cho thầy Tống, Thẩm Thư nói.
Thầy Tống thở dài:”Vậy là tốt rồi, chuyện này cũng coi như là giải quyết xong. Mấy năm nay, Quân Thanh vẫn luôn rất cực khổ, tuy rằng cậu ấy chưa từng biểu hiện ra ngoài, nhưng thầy biết, trong lòng có gánh nặng lớn như vậy sớm hay muộn tư tưởng cũng sẽ đi vào ngõ cụt. Chuyện này thật tốt, cậu ấy có thể nhẹ nhàng đi một chút.”
Nỗi đau mất đi người thân đột ngột sẽ chầm chậm phai nhoà theo thời gian, sẽ không còn phải tự trách cùng áy náy.
Cuối cùng Thẩm Quân Thanh cũng có thể tự buông tha cho bản thân y.
Thẩm Thư im lặng một lúc, cuối cùng hít sâu một hơi, nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:”Thầy, em còn có chuyện muốn nói rõ với thầy.”
“Chuyện gì?” Thầy Tống ngạc nhiên, chẳng lẽ bên thành phố Khúc An đã xảy ra chuyện gì? Không nên a!
Thẩm Thư lo lắng lấy ra một tờ giấy nhỏ đặt lên bàn, sau đó lại liếc mắt nhìn thầy Tống một cái.
Thầy Tống tò mò cầm tờ giấy lên, quan sát một chút dưới ánh đèn, nói:”Hiếm khi thấy em đi ra ngoài cùng mọi người còn mà không quên làm bài tập, tuy rằng có chút thiếu sót, nhưng cũng xem như có tiến bộ.”
Thẩm Thư xấu hổ, lại đem tờ giấy lần nữa đặt trên bàn, sau đó nắm chặt tay, tờ giấy liền loạng choạng đứng lên.
Thầy Tống sửng sốt, trợn tròn đôi mắt nhìn cậu:”Em em, em đây là!”
Ông thật sự là bị sợ đến ngây người, cho dù Thẩm Thư có là tài năng trời ban, nhưng trước khi đi đến Khúc An cậu cũng chỉ mới học vẽ hình, sao có thể chỉ mới ba bốn ngày là có thể điều khiển con rối.
Thầy Tống nhìn Cố Nghiên, lại nhìn sang Thẩm Thư, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó mà tiếp thu, không khỏi duỗi tay gãi gãi đầu.
Cố Nghiên dạy cậu sao? Vậy thì cũng không thể nhanh như vậy a!
Chẳng lẽ đây là thể chất Linh Khôi sao? Nhưng mà thể chất Linh Khôi quá khó để có được, trong tài liệu cũng không có ghi lại, có lẽ thể chất Linh Khôi chính là như vậy, có thể chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà luyện được trình độ của mấy năm.
Thẩm Thư khụ một tiếng:”Thầy, thầy đừng giận em, không phải em cố ý muốn lừa thầy, thật sự là em vừa mới ra ngoài, lại còn có anh của em, cho nên cần phải hạ thấp…”
“Có ý gì?” Thầy Tống nhận ra lời nói của cậu không đúng lắm.
Thẩm Thư ghé sát vào nhỏ giọng nói:”Thầy à, thật ra em là một cao thủ có thực lực rất mạnh, sau khi học xong thì nghe được câu chuyện của anh trai nên mới không thể không che giấu thực lực, hạ thấp làm người thường.”
“…”
Thầy Tống dựa đầu ra sau, nhìn Thẩm Thư biểu cảm một lời khó nói hết.
Thẩm Thư thở dài:” Thầy đừng có không tin em mà, nếu không thầy hỏi anh em đi, năm năm trước khi rời khỏi đây thì em được người mang về, sau đó bắt đầu học tập thuật linh khôi, bởi vì lo lắng cho anh trai nên mới đi ra ngoài.”
Thầy Tống a một tiếng, sắc mặt kỳ lạ đánh giá Thẩm Thư, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người xa lạ, còn mang theo chút ngạc nhiên.
Thẩm Thư bị nhìn đến sởn tóc gáy, nhịn không được nhỏ giọng nói:”Thầy, thầy đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em a, thật là doạ người.”
Thầy Tống tặc lưỡi hai tiếng:”Tên nhóc cậu có thể giấu giếm đến hoàn hảo như vây, còn giả bộ không biết cái gì mà học thuật linh khôi với tôi!”
Thẩm Thư cười hắc hắc:”Thầy không giận em đúng không?”
Thầy Tống thở dài, cười nói:”Cái này thì có gì để giận, em có nỗi khổ của em, thầy cũng không thể giống con nít mà không thèm nói chuyện với em nữa đúng không? Nhóc con, em diễn có thể diễn sao lại lừa thầy là không biết vẽ tranh, thật là…”
Thẩm Thư xấu hổ, cậu thật sự không biết vẽ tranh a!
“Cái này em không có diễn, em nói thật mà, em thật không biết vẽ tranh, lão sư của em không hề dạy cho em a!”
Thầy Tống sửng sốt, nhớ tới mấy lá bùa Thẩm Thư vừa vẽ khi nãy, đột nhiên hỏi:”Lão sư của em tên là gì, có phải là…họ Khương không?”
“A!” Thẩm Thư ngạc nhiên, “Sao thầy lại biết?”
Cậu tuyệt đối chưa nhắc qua tên của lão sư trước mặt thầy a!
Thầy Tống bị chọc tức đến cười:”Lão già kia, không ngờ tới thật sự là lão! Tiểu Thư à, nếu sư phụ em là một người khác thì vốn dĩ là thầy sẽ không nhận em làm học trò nữa, nhưng thật tình cờ lại là họ Khương, vậy thì thầy không khách sáo với lão nữa, sau này em còn muốn nhận thầy là thầy nữa không?”
Thẩm Thư vội vàng gật đầu:”Đương nhiên là nhận!”
Không nói tới việc mà sư phụ cậu đã dặn dò từ trước, không cần phải tuân theo những hủ tục lạc hậu cái gì mà chỉ có thể được bái một sư phụ, lúc đó sư phụ nói với cậu có thể học càng nhiều càng tốt, kêu một tiếng sư phụ thì có gì sai!
Chỉ cần nghĩ đến việc khi còn đi học thì thầy Tống rất quan tâm đến cậu và công lao vất vả mấy tháng nay, cậu cũng không thể từ chối người thầy này.
Thầy Tống hừ lạnh một tiếng:”Vậy được, chỉ cần em nhận thầy thì thầy đây liền nhận người học trò của lão già kia!”
Thẩm Thư thật cẩn thận hỏi:”Thầy à, hai người quen nhau sao?”
Thật là trùng hợp, không ngờ hai người sư phụ của cậu lại quen biết nhau từ lâu!
Thầy Tống vỗ vỗ vai Thẩm Thư:”Tiểu Thư, theo quy củ mà nói thì lão già đó phải gọi thầy một tiếng sư huynh, nhưng mà khi còn trẻ nó đã bốc đồng bị sư phụ đuổi ra ngoài, sau đó cũng không gặp nhau được bao nhiêu lần. Nếu xét từ vị trí hiện tại, sau này hai người thầy gặp mặt thì em có thể gọi thầy là sư phụ, còn kêu nó là nhị sư phụ.”
Thẩm Thư khụ một tiếng, lẩm bẩm lầm bầm ứng phó cho qua.
Còn về phần kêu như thế nào thì đến lúc đó lại tính tiếp.
Tuy rằng trong lời nói của thầy Tống có vẻ rất ghét người sư đệ này, nhưng khi nghe được tin tức của ông, giữa hai lông mày thầy Tống vẫn mang theo vài phần vui mừng.
Thẩm Thư cũng bất giác lộ ra nụ cười, cậu thật không nghĩ tới vận may của cậu lại tốt như vậy, gặp được hai người thầy cực kỳ quan trọng với cậu, không chỉ là quen biết mà còn là sư huynh đệ, đây là cái duyên phận gì a!
Sau khi thẳng thắn nói với thầy Tống, trong lòng Thẩm Thư như được bỏ xuống một cục đá nặng, thoải mái hơn rất nhiều, mấy tháng nay ngày nào cũng lừa thầy Tống làm cậu luôn lo lắng đến khi nói ra thầy Tống sẽ tức giận.
Cậu nhìn về phía Cố Nghiên vẫn im lặng không nói lời nào lại phát hiện trên khuôn mặt Cố Nghiên đang nở nụ cười nhìn cậu và thầy Tống, cậu biết, Cố Nghiên đang hạnh phúc cho cậu.
“Được, có chuyện gì thì để mai hẵng nói, hôm nay trễ rồi, các em cũng vội vàng mấy ngày nay, mau về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thầy Tống đứng dậy cười nói.
Thẩm Thư ngoan ngoãn đứng dậy, đưa thầy Tống đến ngã tư đường, sau đó cùng Cố Nghiên đi vào đường về nhà.
Thẩm Thư duỗi người, nhìn trăng tròn trên bầu trời mà tâm trạng hết sức nhẹ nhàng.
– Còn tiếp –