Chương 36: Thân phận

Chương 36: Thân phận

Edit: Cứu Tui

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Cậu thanh niên trước mắt không hề hoảng sợ một chút nào, chẳng lẽ bị doạ tới ngây ra rồi sao? Người đàn ông có chút buồn cười, Cố Nghiên à Cố Nghiên, trước giờ anh là một người làm việc rất quyết đoán và khôn khéo, thế nhưng lại không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày hôm nay, trước khi xảy ra chuyện mà còn không thèm bố trí cho mình một đàn em hữu dụng nào bên cạnh.

Trong nháy mắt tay đã sắp chạm đến cổ cậu thanh niên thì người đàn ông bỗng nghe được sau lưng có một tiếng gầm giận dữ truyền đến, ngay sau đó liền cảm nhận được có một luồng gió quét tới, hắn nghiêng người né tránh, quay đầu liền nhìn thấy có hai con sư tử gầm lên lao về phía hắn.

Lúc này hắn mới hiểu ra, đồ vật mà cậu thanh niên vừa ném qua đây chính là hai con rối.

Người đàn ông rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt cậu thanh niên, hắn cười nhạo một tiếng nói:” Tôi nên nghĩ ra sớm, loại người như Cố Nghiên sao có thể đặt chính mình vào trong vòng nguy hiểm. Tuổi trẻ như vậy mà đã rất có thực lực, cậu là át chủ bài mà Cố Nghiên che giấu nhiều năm đúng không? Quả nhiên, đúng là Cố Nghiên a!”

Thẩm Thư hoàn toàn không để ý lời nói của hắn, chỉ tập trung khống chế hai con rối lại lần nữa lao lên.

Hai con sư tử ở trong tay Hồ Lập Cường rõ ràng lớn hơn rất nhiều, sức mạnh đương nhiên cũng tăng lên, chúng nó tấn công trái phải, sau đó cùng nhau vồ tới, đem người đàn ông đè trên mặt đất.

Răng nanh trong miệng sư tử không chút chần chừ mà gặm xuống đầu người đàn ông, nhưng lại bị cái gì đó chặn lại ở trước trán.

Thứ chặn răng nanh sư tử là một cây quạt trắng như ngọc, có chạm trổ hoa văn trang trí bóng bẩy, nhưng mặt quạt lại có màu đen nhánh, không hề trang trí thêm cái gì, sự kết hợp giữa đen trắng trông thật quái dị.

“ Còn có bản lĩnh gì thì nhanh lấy ra hết đi, nếu không tôi sẽ nghi ngờ đôi mắt nhìn người của Cố Nghiên, át chủ bài của anh ấy mà cũng chỉ có thế này thôi sao?” Người đàn ông cầm cây quạt trong tay phẩy mạnh liền đánh hai con sư tử trở về bên trong cơ thể thật.

Thẩm Thư âm thầm thở dài, quả nhiên, tuy rằng hai con rối này của Hồ Lập Cường chất liệu rất tốt nhưng phù văn trên con rối và linh bên trong đó đều có cấp bậc quá thấp, ở trong thành phố Ninh Quốc một khi gặp được cao thủ như vậy thì khi đánh nhau cũng giống như tờ giấy vậy, vài ba chiêu đã bị người ta chọc thủng.

Chuỗi sự cố này cũng chỉ diễn ra cùng lắm là ba đến năm giây, Cố Nghiên bưng hai ly nước đứng ở trong nhà nhìn cảnh tượng trước mắt, mới đầu thì mặt không có cảm xúc gì, giống như đang hoang mang chuyện gì đang xảy ra, nhưng chừng hai giây sau, ánh mắt anh liền thay đổi, bình tĩnh đặt ly nước xuống bàn rồi đi qua đó.

“ Cố Nghiên, anh về phòng trước đi.” Thẩm Thư có chút bất đắc dĩ đẩy đẩy anh, hiện tại Cố Nghiên vẫn chỉ có ký ức của thời thiếu niên, để anh ở đây lại càng doạ anh sợ thêm.

Nhưng mà lần này Cố Nghiên không có nghe lời cậu mà là cầm lấy cổ tay cậu kéo về phía sau.

“ Tiểu Thư, bạn cũ của anh tới nhà, anh trở về phòng thì rất bất lịch sự.” Cố Nghiên khẽ cười nói.

Ánh mắt Thẩm Thư sáng lên, ôm cánh tay Cố Nghiên, tiến gần đến phía trước, cười kêu lên:” Anh!”

Ánh mắt Cố Nghiên đầy chiều chuộng nhìn Thẩm Thư, xoa xoa cái đầu của cậu:” Tiểu Thư ngoan, đi uống nước đi.”

Thẩm Thư gật gật đầu, vừa đi vào trong nhà vừa lẩm bẩm nói:” Anh, người này căn bản không phải là đối thủ của em, gϊếŧ chết hắn dễ như ăn cháo vậy, em rất lợi hại mà!”

“ Được được, anh biết Tiểu Thư rất lợi hại, mau đi vào đi.” Cố Nghiên bất đắc dĩ hùa theo cậu.

Thẩm Thư biết Cố Nghiên muốn tự mình xử lý người này nên cầm ly nước ngồi ở trong nhà, không đến gần hai người nữa.

Cố Nghiên nhìn Thẩm Thư ngồi xuống, sau đó mới xoay người lại, mỉm cười nhìn sắc mặt người đàn ông đã trầm xuống.

Ánh mắt Cố Nghiên nhìn qua rõ ràng vô cùng nhàn nhã, nhưng người đàn ông lại cảm thấy bản thân giống như đang bị mãnh thú rình rập, cả người cứng đờ, không thể động đậy được

So sánh Cố Nghiên với hai con sư tử vừa rồi thì cũng chỉ như giấy với lửa thôi.

Đối mặt với trạng thái bình thường của Cố Nghiên, người đàn ông không thể dâng lên nổi một ý niệm muốn phản kháng nào, hắn chỉ muốn một điều, đó là trốn, phải nhanh chạy trốn!

Cho đến ngày hôm nay không một ai có thể sau khi khıêυ khí©h anh mà còn sống trở về, bao gồm những người tự xưng là cao thủ tiền bối sống ẩn dật.

Mà hắn tự cho chính mình là thiên tài trong vạn người, nhưng hắn cũng biết từ trước đến nay nếu so sánh với những người đó thì hắn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi.

Cho nên, ở trước mặt Cố Nghiên, có lẽ hắn là một con kiến chỉ cần dùng một bàn tay là có thể bóp chết được

Người đàn ông thầm hận đầu óc của chính mình có bệnh, tại sao phải một hai rãnh rỗi tự mình tìm thêm việc, đến đây để gây hoạ sát thân, nếu thời gian có thể quay lại một giờ trước, hắn sẽ lập tức rời xa chỗ này, không bao giờ xuất hiện trước mặt Cố Nghiên nữa.

Nhưng mà bây giờ tất cả đều đã muộn rồi, hôm nay chắc hắn phải ở lại thị trấn nhỏ này, đi không nổi rồi.

Hắn nắm chặt cây quạt của chính mình trong tay, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm cử chỉ của Cố Nghiên, ngẫm nghĩ như thế nào mới có cơ hội sống sót.

Chết tiệt!

Thanh niên ngồi ở bên kia rõ ràng là sói, lại cứ thích giả làm thỏ, hại hắn nhìn nhầm mới sinh ra loại chuyện này.

“ Cố tiên sinh...”

Hắn còn chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy trước mắt hoa lên, cổ bị bóp chặt không thể thở nổi.

Người đàn ông lập tức ra sức giãy giụa, hắn không thể ngờ Cố Nghiên không cho hắn một cơ hội nói lời nào đã trực tiếp muốn gϊếŧ chết hắn.

Dùng một chút sức lực cuối cùng, người đàn ông đem cây quạt ném xuống đất, sau khi rơi xuống cây quạt tự động tản ra, nan quạt bằng xương trắng rơi khắp nơi, mặt quạt màu đen hiện ra mấy cái đầu người.

Những thứ đó chui ra từ mặt quạt, hoá thành những con người nhỏ tầm năm mươi centimet đứng ở hai bên, sau đó nhặt lấy nan quạt bằng xương trên mặt đất, tiến lên đâm vào chân Cố Nghiên.

Đôi mắt người đàn ông nhìn chằm chằm cảnh tượng này, chỉ cần làm Cố Nghiên mất tập trung, hắn sẽ lập tức chạy ra bên ngoài...

Cho dù chỉ có nửa phần cơ hội để trốn thoát, hắn cũng không thể ngồi yên chờ chết!

Nhưng mà đối thủ của hắn không phải ai khác mà là Cố Nghiên.

Những con người nhỏ đó vừa mới tới gần Cố Nghiên, còn chưa kịp làm ra cái gì thì biểu cảm đã bắt đầu trở nên vô cùng khó coi. Chúng nó ném xương trong tay đi, ôm đầu đau đớn, phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền hoá thành khói nhẹ trở về thành mặt quạt.

Mà Cố Nghiên chỉ mới hơi hơi quay đầu lại, nhẹ liếc nhìn cây quạt kia một cái, còn chưa cho chúng nó một cái nhìn chân chính.

Người đàn ông suy sụp, một tia hy vọng cuối cùng bị tắt ngúm, trong mắt hắn toát lên vẻ tuyệt vọng, chỉ có thể để mặc ý thức của bản thân từ từ tối dần, cuối cùng rơi vào một mảnh tối tăm.

Cố Nghiên đem người đàn ông đã bất tỉnh ném xuống đất, đi đến nhà chính, lấy khăn ướt lau tay.

Thẩm Thư đi tới hỏi Cố Nghiên:” Anh, hắn rốt cuộc là ai vậy?”

Cố Nghiên nói:” Là người của Hắc Hoả.”

Nghe tới cái tên vô cùng hung hăng này, Thẩm Thư liền hiểu được người đàn ông này chính là những người rãnh rỗi đó, một thành viên của cái gọi là ” hành giả trong bóng đêm”.

Tây Hoa cách Liễu Doanh không xa, chẳng lẽ chuyện ở Liễu Doanh có liên quan đến mấy người này?

Thẩm Thư kể lại với Cố Nghiên về những việc xảy ra ngày hôm qua, lạnh lùng nói:” Nếu chuyện này thật sự là hắn làm, vậy thì có gϊếŧ hắn cũng không đủ để đền bù cho bốn mạng người ở Liễu Doanh.”

Đặc biệt là hai thiếu niên kia, cuộc sống còn chưa bắt đầu đã bị bắt phải kết thúc.

Cố Nghiên chỉ vào mặt quạt màu đen bên cạnh người đàn ông, nói:” Thứ được phong ấn bên trong mặt quạt không phải linh bình thường, mà là dùng linh hồn của trẻ nhỏ để nuôi dưỡng ra.”

Thẩm Thư nhớ đến mấy con người nhỏ chưa cao bằng một nửa cậu thì trong lòng lập tức nổi lên giận dữ.

Cho dù sự việc ở Liễu Doanh có liên quan đến người này hay không thì hắn đã làm ra loại chuyện này, vậy chỉ có thể dùng mạng chính mình đổi cho hai đứa trẻ bị hắn hại chết.

Thẩm Thư đi qua, không chút thương tiếc mà dùng một chân đá vào người đàn ông, vài tiếng nứt xương giòn tan vang lên, người đàn ông đang hôn mê tỉnh dậy, lập tức đau đớn đến co rúm lại.

“ Đứng dậy!” Thẩm Thư quát một tiếng, người đàn ông bị doạ đến giật nảy mình, run run rẩy rẩy nhìn về phía cậu.

“ Nói, đồng bọn của anh hiện đang ở đâu? Nếu không nói, hôm nay tôi sẽ đem từng ngón tay của anh bẻ gãy lần lượt!”

Từ góc độ để hành động, cái gọi là Hắc Hoả kia tuyệt đối không tốt lành gì, thay vì bắt được một người, chi bằng nhân cơ hội này tóm gọn một lưới, đỡ phải để bọn họ ngấm ngầm hại người.

Người đàn ông che ngực lại, trong cổ họng phát ra âm thanh hồng hộc, hắn nhìn Thẩm Thư cười hắc hắc, cố nén âm thanh đó nói:” Hôm nay rơi vào tay các người, tôi chắc chắn không sống được, muốn chém muốn gϊếŧ thì làm nhanh lên, không cần nói mấy lời vô nghĩa với tôi.”

Thẩm Thư bị chọc tức đến phì cười:’ Anh rất kiêu ngạo a, được thôi, muốn chết đúng không? Tôi cho anh như ý.”

Cậu ngồi xổm xuống, lấy ra từ trong túi một cái bọc giấy, mở ra đặt ở trong tầm tay của người đàn ông.

Trong bọc giấy là bột phấn màu đen, người đàn ông đang muốn mở miệng ra định chế nhạo một lần nữa, nhưng lại nhìn thấy những cái bột phấn đó di chuyển lên, sau đó chuyển động theo năm ngón tay của hắn.

Ngay sau đó, những trận đau nhức từ năm ngón tay truyền đến, chưa kịp nói ra câu chế nhạo nào, mà đã biến thành tiếng kêu đau đớn thảm thiết đến tận tim gan.

Thẩm Thư cầm miếng giẻ lau từ trên bàn nhét vào miệng hắn, đỡ phải để tiếng kêu quá lớn làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh, sau đó dựa vào khung cửa lạnh lùng nhìn người đàn ông đau đến lăn lộn đầy trên đất.

“ Chờ chúng nó chui vào trái tim anh thì lúc đó có thể giải thoát rồi, nhưng mà quá trình này có chút dài, chắc mất khoảng năm sáu tiếng đồng hồ, anh cứ chậm rãi hưởng thụ đi.”

“ Ô ô!” Người đàn ông nghe nói như vậy liền dừng một chút sau đó thì giống như phát điên lên, dùng sức đem đầu chính mình đập trên đất.

Đáng tiếc do quá đau nhức nên sức lực của hắn rất nhỏ, đập bao nhiêu cũng không đủ.

Đúng là sống không bằng chết.

Đây là suy nghĩ duy nhất hiện tại của người đàn ông, vừa nãy điều hắn nghĩ là cố gắng chạy trốn để sống sót, còn bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chết đi thôi!

Thẩm Thư đóng cửa nhà chính lại, không để ý đến tên điên này, Cố Nghiên kéo cậu lại ngồi xuống bên cạnh bàn, đem ly nước đặt vào tay cậu, bất đắc dĩ cười nói:” Đừng tức giận, nếu như em thật sự muốn tìm được những người đó, anh sẽ liên lạc với Hướng Tu Tề nhờ cậu ấy đi tìm là được, cũng không phải chuyện lớn gì.”

Thẩm Thư lập tức lắc đầu:” Anh, anh đừng nói Hướng Tu Tề đi tìm, em chỉ là tùy tiện hỏi thôi, có thể hỏi ra thì tốt, nếu không hỏi ra thì sau này nhất định có thể có cơ hội gặp được.”

Quan trọng nhất chính là, Cố Nghiên bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tùy tiện liên lạc với bên ngoài, sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Cố Nghiên biết Thẩm Thư đang lo lắng cái gì, liền nói:” Tiểu Thư, anh biết em thích cuộc sống như bây giờ, nhưng nếu chỉ vì không muốn có người tới quấy rầy mà trói buộc chính mình thì sẽ không tốt a. Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ tìm được mấy người kia, sẽ không xảy ra chuyện.”

Cố Nghiên cười nhéo tay cậu một chút:” Còn về phần người trong phòng kia sẽ giao cho người khác xử lý, đỡ phải làm bẩn sân của chúng ta. Anh đã liên hệ người, chiều nay chắc là có thể tới đây.”

Thẩm Thư vốn đang lo lắng, cái gọi là người khác kia có thể sẽ ra tay quá nhẹ, đặc biệt là Cố Nghiên nói với cậu, người đó là đại ca của cái tên này.

Sau đó cậu gặp được một người có làn da trắng bệch, ngoại hình mềm mại đến, nhưng lại khiến Thẩm Thư mở rộng tầm mắt, cái gì mới gọi là tàn nhẫn độc ác.