Chương 21: Kì dịEdit: Cứu Tui
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Hướng Tu Tề mở mắt ra nhìn đèn treo trên xà nhà, trong lòng nhất thời không kịp phản ứng lại.
Đây là đâu? Tại sao hắn lại ở đây?
Cố sức ngồi dậy từ trên giường, hắn mới cảm giác được đầu mình đau đến nhảy dựng, thật cẩn thận duỗi tay chạm vào cái ót một chút thì lập tức đau đến hít vào một hơi, người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cách cửa sổ nhìn thoáng qua cái sân quen thuộc, Hướng Tu Tề nhớ ra là hắn bị đánh ngất lần nữa.
Đứng dậy với vẻ mặt như đưa đám, hắn ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Cố Nghiên và Thẩm Thư đang ngồi ở nhà chính ăn cơm, thấy hắn đi ra, Thẩm Thư làm như không có việc gì, nhiệt tình vẫy vẫy tay với hắn: ”Mau tới đây ăn cơm, tôi vừa mới nói cậu còn không dậy nữa thì cơm thừa cũng không có mà ăn.”
Thái độ tự nhiên thân thiết, giống như cái gậy lớn đập trên đầu hắn dường như chưa từng tồn tại.
Hướng Tu Tề nhìn về phía Cố Nghiên, vẻ mặt Cố Nghiên nghiêm túc gắp đồ ăn cho Thẩm Thư, thấy hắn nhìn mình thì đôi mắt nhíu lại vẻ mặt lập tức lạnh xuống, làm Hướng Tu Tề sợ tới mức vội chạy nhanh tới rồi ngồi xuống.
Thẩm Thư đưa chén đũa cho hắn, cười nói: ”Nếu cậu đã là bạn của Cố Nghiên, vậy trước tiên hãy ở lại đây, nhà của chúng tôi tuy rằng không giàu có nhưng sắp xếp một gian phòng trống thì vẫn có thể.”
“Nhưng mà, nhưng mà sau khi xử lý xong chuyện này tôi còn phải trở lại thành phố Ninh Quốc a...” Hướng Tu Tề lại nhìn thoáng qua Cố Nghiên, nhỏ giọng nói.
Thẩm Thư thở dài nói: ”Tình huống bên thị trấn Tây Hoa chắc cậu đã biết, tên họ Tào kia không thể cùng chúng tôi đối phó, Tống Ngạn lại không dùng được, tôi cảm thấy nơi này thiếu người có thể làm việc, tôi liền nghĩ cậu rất thích hợp nha!”
Hướng Tu Tề hiểu ý của Thẩm Thư, đây là muốn hắn ở lại phòng làm việc của trấn Tây Hoa mà.
Hắn có chút khó xử, tốt xấu gì hắn cũng là một người có tên tuổi ở phân cục Ninh Quốc, đột nhiên tự mình xin đến một văn phòng nho nhỏ trong trấn, thật sự có chút không nói nên lời nha.
Thẩm Thư uống một ngụm cháo, không chút để ý nói: ”Tôi đề nghị cái này cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, rốt cuộc mỗi tuần cậu đều phải về đây một lần rất phiền phức, đương nhiên chính cậu nếu không cảm thấy phiền thì cũng có thể rời đi.”
“Đây, đây là có ý gì?” Hướng Tu Tề gắp một đũa đồ ăn, trong lòng có dự cảm không lành.
Thẩm Thư hơi hơi mỉm cười, vô cùng hiền lành nói: ”Không có gì, tôi chỉ là để lại một viên hạt giống nho nhỏ trong cơ thể cậu mà thôi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn bảo vệ và giữ kín tất cả bí mật của chúng tôi, thứ này chắc chắn sẽ không có một chút ảnh hưởng nào đối với cậu cả!”
Hướng Tu Tề thiếu chút nữa phun cháo ra, hắn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hai người, đột nhiên trong nháy mắt cảm giác chính mình như một con kiến nhỏ yếu bất lực bị hai người này đùa giỡn trong lòng bàn tay.
“Anh Thẩm, anh có biết tại sao thân thể của tôi lại trống rỗng không?” Hướng Tu Tề khóc không ra nước mắt nói.
Thẩm Thư nuốt xuống một ngụm cháo, chớp chớp mắt sau đó lắc lắc đầu: ”Không biết, cậu có bảo bối gì sao? Hay là thiên phú về thể chất? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi liền tò mò nhưng lại không dám hỏi.”
Hướng Tu Tề chết lặng nhìn về phía Cố Nghiên nói: ”Đó là bởi vì anh Cố đã lấy tôi làm thí nghiệm, khi thí nghiệm thành công tôi liền trở thành nửa người nửa con rối, chỉ cần anh Cố muốn, tôi liền chết thẳng cẳng.”
Không thể không nói, không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa mà, hai người này đúng là cẩn thận y như nhau, thủ đoạn đều tương tự.
Thẩm Thư khụ một tiếng, che giấu ý cười thiếu chút nữa thì lộ ra, ra vẻ kinh ngạc nói: ”Thật không, Cố Nghiên sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được, thật quá đáng mà!”
Hướng Tu Tề thấy tầm mắt Cố Nghiên âm u liếc qua, sợ tới mức vội vàng giải thích: ”Tôi, tôi là tự nguyện, anh Thẩm đừng nghĩ nhiều a, anh Cố chưa bao giờ làm khó người khác, bọn tôi đều là tự nguyện, nếu không tôi đã sớm trở thành một cái xác chứ không còn sống đến bây giờ đâu.”
Thẩm Thư à một tiếng, nhìn Cố Nghiên cười, vẻ mặt đầy vui mừng cảm động nói: ”Em biết mà, Cố Nghiên nhà chúng ta rất tốt, sao có thể làm ra loại chuyện điên rồ như vậy được chứ.”
Cổ họng Hướng Tu Tề giật giật, cuối cùng cười mỉa một chút, cúi đầu chọt chọt đồ ăn trong chén để che giấu sắc mặt khó có thể miêu tả.
Hắn đây là lần đầu tiên nghe được có người khen Cố Nghiên như vậy, cái này có lẽ chính là gọi tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi?
Lời này nếu như nói ra bên ngoài, người nói ra có thể sẽ bị người ta dùng nước bọt dìm chết, không thì dù có bất tử cũng bị đánh cho chết mất.
Truyện HD
Cố Nghiên là ai nha, chính là người khiến cho toàn bộ người trong giới bị quậy đến trời long đất lở, một tên ma đầu người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu đó.
Theo như những câu chuyện được lưu truyền trong giới, Cố Nghiên đều bị đồn là người có bệnh tâm thần chống đối xã hội cuồng gϊếŧ người, tuy rằng làm đàn em của Cố Nghiên, hắn cũng không quá đồng tình với quan điểm như vậy, nhưng hành động của Cố Nghiên quả thật dã man hơn người thường nhiều.
Có thể nói ra Cố Nghiên là một người tốt với vẻ mặt vui mừng như vậy, Thẩm Thư phải là người có lá gan lớn hoặc là chính bản thân cậu cũng không phải là người đơn giản.
Cảm nhận được cái ót còn ẩn ẩn đau, Hướng Tu Tề càng khẳng định được suy đoán của chính mình.
Anh Thẩm này so với anh Cố còn ác hơn, tốt xấu gì anh Cố còn tự hiểu được việc chính mình làm là như thế nào, còn anh Thẩm thì không giống, có vẻ đáy lòng cậu đều cảm thấy bọn họ làm việc gì cũng là người tốt.
Thẩm Thư cười vỗ vỗ bả vai Hướng Tu Tề nói: ”Cậu cứ yên tâm ở lại đây, coi như là đi nghỉ dưỡng vậy, ở thành phố Ninh Quốc mỗi ngày đều phải chạy ngược chạy xuôi rất mệt nhọc, ở đây nghỉ dưỡng tốt hơn nhiều nha.”
Hướng Tu Tề khóc không ra nước mắt chỉ có thể đồng ý, hắn còn có thể làm sao bây giờ.
Ba người ăn xong bữa sáng “ấm áp”, Cố Nghiên như bình thường thay trang phục đi làm, Hướng Tu Tề và Thẩm Thư đi tìm thầy Tống.
Nhìn thấy thầy Tống, Hướng Tu Tề mười phần chính thức tỏ vẻ bản thân chỉ là đi ngang qua nơi này, thuận tiện nên ra tay giúp đỡ.
Thầy Tống không quá ngạc nhiên, ba người theo kế hoạch ban đầu, đi đến chỗ Tống Ngạn như đã bàn ở một quán ăn nhỏ gần bệnh viện.
Lúc này đã hơn mười giờ, quán ăn rất an tĩnh, qua cửa kính Thẩm Thư liền thấy được Tống Ngạn đang ngồi trong một góc, so với ngày hôm qua trạng thái có chút không giống nhau, giờ phút này y giống như một con thỏ bị kinh sợ, người phục vụ thu dọn chén đũa phát ra chút động tĩnh cũng khiến y hoảng sợ.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thư, Tống Ngạn lập tức đứng dậy, hốt hoảng nghênh đón. Sắc mặt của y vô cùng tiều tụy, khi đi lại thân thể đều run lên nhè nhẹ, giống như có thứ gì đó đang đi theo sau mình.
Vội vàng đi đến trước mặt Thẩm Thư, Tống Ngạn run rẩy bắt lấy tay thầy Tống muốn nói gì đó, sau đó thấy được Hướng Tu Tề đứng bên cạnh hai người thì vành mắt tức khắc đỏ lên.
“Hướng, Hướng tiên sinh!” Y kích động đến nỗi đôi mắt đều sáng lên, vẻ sợ hãi trên mặt cũng nháy mắt tiên tan.
Hướng Tu Tề liếc nhìn Thẩm Thư một cái, vẻ mặt mười phần bình tĩnh nhẹ nhàng gật gật đầu với Tống Ngạn.
Thẩm Thư bất đắc dĩ thở dài, kéo Tống Ngạn đi vào lại quán ăn, bốn người tìm một góc an tĩnh rồi ngồi xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì, cậu điều tra được cái gì rồi, tại sao lại bị doạ thành cái dạng này?” Thẩm Thư đặt ly nước ấm ở trước mặt Tống Ngạn “Có việc gì sao không gọi cho chúng tôi hoặc là báo với những người khác.”
Tống Ngạn cầm lấy ly nước, hít sâu một hơi, lại thoáng nhìn qua Hướng Tu Tề mới từ từ bình tĩnh lại.
“... Điện thoại của tôi bị mất, trong tay không có tiền, lại vừa mới tới đây nên không có việc làm, tôi cũng không nhớ số điện thoại của các cậu...”
Thẩm Thư nhíu mày: ”Họ Tào kia đâu, điện thoại của cậu bị mất thì điện thoại của hắn cũng không thể bị mất đi?”
Tống Ngạn bĩu môi, nức nở nói: ”Anh Tào mất tích rồi! Đêm qua tôi sắp xếp lại tư liệu suốt đêm, vốn dĩ tính đưa cho anh Tào xem thử còn có sai sót gì không, kết quả khi đi vào phòng bệnh thì không thấy anh ấy đâu cả! Tôi đi hỏi bác sĩ thì họ nói là buổi sáng đã có người xử lý thủ tục xuất viện cho anh Tào rồi, sáng sớm hôm nay anh Tào với người kia liền rời đi.”
“Sau đó tôi liền nghĩ đến việc gọi điện thoại cho anh ấy, liền phát hiện điện thoại của mình đã mất từ khi nào, tôi, đều tại tôi sơ suất quá, ngày hôm qua tôi nên ở trong phòng bệnh trông chừng anh ấy.”
Trong lúc Tống Ngạn đang nói chuyện, Hướng Tu Tề đã liên hệ với người của phân cục Ninh Quốc, nghe đến bên kia đầu dây nói ra tin tức mà sắc mặt dần dần trầm xuống.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
“Ngày hôm qua không có người của chúng tôi đến đây nên tên họ Tào kia không phải do chúng tôi mang đi, hơn nữa, người được điều tới để xử lý việc này Trình Hạng Minh cũng chẳng biết đã đi đâu rồi.”
Tống Ngạn luống cuống, run giọng nói: ”Vị tiền bối kia cũng mất tích rồi sao? Anh Tào có thể nào, có thể nào đã...bị hại không?”
Hướng Tu Tề lắc đầu nói: ”Trước mắt thì không biết tình huống cụ thể, phần lớn người của phân cục vẫn chưa trở về thành phố Ninh Quốc, cho nên từ giờ trở đi chuyện này do tôi toàn quyền giải quyết.”
Thẩm Thư gật gật đầu nói: ”Tôi nhớ cậu đã nói, cậu và Trình Hạng Minh kia là bạn bè, lần cuối cùng hai người liên hệ với nhau cậu ấy đã nói gì với cậu vậy?”
Hướng Tu Tề khẽ gật đầu nói: ”Vốn dĩ chúng tôi sẽ đến địa điểm đã hẹn cùng lúc, nhưng trước đó một ngày, cậu ấy nói có một người bạn học quan hệ rất tốt ở gần trấn Tây Hoa, sau đó cậu ấy có điều không yên tâm nên tiện đường muốn đi thăm người bạn học kia một chút.”
“Trình Hạng Minh không có nói địa chỉ cụ thể của người bạn học kia là ở đâu, nhưng tôi nhớ rõ cậu ấy từng có nói qua khi đùa giỡn, người đó học trung học ở cái gì mà thứ ba trung học cơ sở, gọi là trung học cơ sở ba.”
“Trường trung học cơ sở trấn Tây Hoa cơ sở ba ở Liễu Doanh, nhưng đó là trường nội trú, học sinh lại ở rải rác mấy cái thôn xung quanh, không dễ tìm lắm đâu.” Thẩm Thư khẽ nhíu mày.
Nếu trường học giống trường của bọn họ, chỉ nhận các học sinh ở gần đó thì muốn tìm một người còn được, nhưng trường trung học ở Liễu Doanh chất lượng dạy học đứng số một, số hai, không nói các thôn gần đó, mà mấy cái thị trấn xung quanh các bậc cha mẹ cũng đều tìm mọi cách để có thể đưa con cái của họ vào đó học.
Cứ như vậy, muốn tìm người bạn của Trình Hạng Minh kia liền không hề dễ dàng.
Tống Ngạn vẫn luôn run rẩy đột nhiên a một tiếng nói: ”Là trường học này, thiếu niên tự tử ngày hôm qua cũng là học ở cái trường này!”
Thẩm Thư và thầy Tống liếc nhìn nhau, vậy thì liền dễ dàng rồi.
Bốn người lập tức ngồi phương tiện công cộng chạy tới Liễu Doanh.
Căn cứ theo điều tra khái quát của Tống Ngạn, thiếu niên nhảy lầu kia tên là Liễu Gia Duyệt, học sinh lớp ba cấp hai trường trung học Liễu Doanh, dựa theo quy luật lựa chọn vật ký sinh của linh, Tống Ngạn dựa theo bạn học của Liễu Gia Duyệt điều tra được bốn người trong vùng nguy hiểm, ba học sinh và một giáo viên.
Trong ba học sinh có một người là bạn cùng lớp của Liễu Gia Duyệt, hơn nữa rất trùng hợp là gia đình người bạn học kia cũng tái hôn, chỉ là mẹ của người bạn kia lại tái hôn đến Liễu Doanh, có lẽ cũng vì lý do này mà học sinh nam kia tính tình kỳ dị quái gở, thường xuyên cãi nhau với bạn học cho nên bị tất cả bạn học xa lánh.
Hai học sinh còn lại cũng là vì mâu thuẫn gia đình mà dẫn tới tính cách trở nên hướng nội, thế cho nên luôn bị những người gọi là “kẻ bắt nạt học đường” như Liễu Gia Duyệt nhắm tới và thường xuyên bắt nạt.
Còn lại là một giáo viên dạy toán trường cấp ba, gần đây trong nhà hình như xảy ra chuyện dẫn tới công việc bị liên lụy, hiện giờ phụ trách công việc hậu cần ở trường học.
“Thời gian quá gấp, tư liệu tôi tìm được không nhiều lắm, chỉ có thể điều tra được một số tin tức tương đối thế này. Chính là có chút kỳ quái, mấy người này trước khi Liễu Gia Duyệt xảy ra chuyện cũng đã xuất hiện hành động dị thường giống với chuyện cậu đã gặp rồi, trong đó có một học sinh đã từng tự sát hơn một lần, may là đã kịp thời cứu được.”
“Nói cách khác, trước khi Liễu Gia Duyệt tự sát, bọn họ có khả năng đã bị linh ký sinh, chúng nó theo bản năng tìm kiếm ký chủ rồi cắn nuốt linh hồn của họ để làm tăng cường sức mạnh bản thân, tương tự, do bản năng điều khiển, chúng nó cũng sẽ cắn nuốt động loại yếu hơn mình." Thẩm Thư khẽ cau mày nói.
Cho nên trong cùng một chỗ sẽ không thể xuất hiện hai con linh, một khi xuất hiện hai con linh chỉ cần yếu hơn một chút so với con khác thì nó sẽ lập tức bị cắn nuốt.
Nhưng dựa theo lời Tống Ngạn nói, một trường trung học nho nhỏ ở Liễu Doanh, thế nhưng lại có khả năng đồng thời xuất hiện ít nhất hai con linh trở lên.
“Có điểm kỳ quái a...” Hướng Tu Tề tặc lưỡi, khẽ lắc đầu nói: ”Tới đó rồi lại tra tiếp đi.”
- Còn tiếp -
Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.Hãy Follow + Vote + Comment nhiệt tình bạn nhé!