Chương 19: Nhựa cây

Chương 19: Nhựa cây

Edit: Cứu Tui

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Khi xe buýt đến trạm, sắc trời đã xẩm tối, thầy Tống dặn dò Thẩm Thư nghỉ ngơi thật tốt liền trở về nhà chuẩn bị đồ vật cần dùng cho ngày mai.

Sau khi Thẩm Thư tiễn thầy Tống về thì chậm rãi bước đi về nhà, khi đi đến đầu phố liền nhìn thấy có một người đang đứng ở dưới ngọn đèn đường.

“Cố Nghiên, em về rồi đây.” Thẩm Thư bước nhanh chân hơn, mang theo ý cười nói với anh.

Cố Nghiên không biết đã đợi ở chỗ này bao lâu rồi, thấy Thẩm Thư trở về thì hoạt động thân thể một chút, sau đó duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Thư, nhíu mày nói: ”Trời quá lạnh, Thư Thư nên mặc nhiều áo ấm, bằng không sẽ dễ dàng cảm lạnh.”

Thẩm Thư sờ mặt mình một chút, quả nhiên rất lạnh lẽo, cậu có chút buồn cười nói: ”Buổi sáng khi đi còn có mặt trời, em cũng không biết buổi tối sẽ lạnh như vậy a, hơn nữa em cũng không sợ lạnh, trước kia em đều mặc áo ngắn tay trong mùa đông.”

“Thư Thư không có áo khoác bông có thể mặc áo của anh trước, nếu không tay sẽ lạnh đến hư mất, nếu em không muốn mặc của anh, anh sẽ đến quận mua cho em.” Cố Nghiên kéo tay cậu trở về, có hơi bướng bỉnh nói.

Thẩm Thư bất đắc dĩ nói: ”Được được được, mua, chờ em xong việc chúng ta sẽ đi mua.”

Trong tủ quần áo của Cố Nghiên đều là quần áo đơn, bây giờ mùa đông bắt đầu rồi, hai người bọn họ cũng không phải là sức khoẻ tốt hơn người bình thường, cũng không thể luôn luôn mặc áo đơn qua mùa đông.

Để cho có không khí mùa đông thì vẫn phải có.

Truyện HD

Đi qua ngã tư đường, Thẩm Thư liền thấy được ngọn đèn đầu ngõ chiếu sáng một mảng sân, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp dễ chịu. Mặc kệ khi nào trở về, đều có người bật đèn sáng ở nhà, đứng ở ngã tư chờ, nếu có thể cứ như vậy cả đời thì tốt quá rồi.

Cố Nghiên bây giờ cũng đã tìm được công việc ổn định cho chính mình, đó là giúp việc cho một cửa tiệm trang phục ở trên phố chính, tuy rằng tiền lương không cao nhưng tốt ở chỗ công việc nhẹ nhàng, chỉ cần dựa theo yêu cầu mà sửa sang lại quần áo là được.

Thẩm Thư từng nghi ngờ, chủ tiệm đó chịu nhận Cố Nghiên vào làm chính là nhìn trúng nhan sắc của Cố Nghiên, cứ như vậy có một anh đẹp trai hiếm có khó tìm đứng ở trong tiệm thì dù không làm cái gì, cũng có thể đưa đến không ít khách hàng.

Tiền lương của hai người cộng lại quả thật không ít, ngoại trừ phí sinh hoạt còn có thể tích cóp được một chút, Thẩm Thư tính toán, tiền tiết kiệm được tháng này vừa đủ để có thể mua được hai bộ quần áo.

Về sau tiền lương của bọn họ sẽ chia làm ba phần, một phần để dành, một phần cho sinh hoạt hàng ngày, một phần để đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, vậy thì không mất bao lâu nữa là bọn họ có thể tích cóp được một chút tài sản rồi.

Sau khi về đến nhà, vẫn là một bữa ăn đơn giản nhưng dễ chịu, cơm nước xong xuôi nhìn Cố Nghiên thu dọn chén bát, Thẩm Thư hiếm có lương tâm chủ động đem nồi chén đi rửa.

Bình thường đều là Cố Nghiên một mình làm những việc này, tuy rằng anh nguyện ý làm, nhưng Thẩm Thư cảm thấy chính mình giống như một ông chủ bất lương, hàng ngày chỉ biết chỉ tay năm ngón.

Cố Nghiên thấy cậu khăng khăng muốn rửa chén thì cũng không ngăn cản mà chỉ cười rồi duỗi tay muốn giúp cậu cởϊ áσ khoác.

Thẩm Thư cởi ra một ống tay áo, Cố Nghiên giúp cậu cởi cái còn lại, rồi đem áo khoác cầm trong tay, sắc mặt anh bỗng dần dần thay đổi.

“Thư Thư, trên người của em có mùi gì đó.” Anh tiến đến ngửi ngửi cổ Thẩm Thư.

Thẩm Thư cảm thấy kỳ lạ, ngửi thử bả vai chính mình, vò đầu nói: ”Không có nha, không phải em vừa mới tắm xong sao, có phải là mùi đồ ăn mới ăn xong không?”

“Không phải mùi đồ ăn, là người.” Cố Nghiên chắc chắn nói, nói xong lại ghé đầu vào vai cậu hít sâu một hơi “Trên người của em có mùi hương của người khác.”

Thẩm Thư: ”...”

Tuy rằng biết Cố Nghiên không phải có ý đó, nhưng những lời này vẫn làm cậu không nhịn được mà giật giật khoé miệng.

Chỉ là trên người cậu thật sự có mùi khác sao?

Thẩm Thư đầu óc nghi hoặc mà ngửi khắp nơi, vẫn không có bất cứ phát hiện gì.

Cậu khẽ nhíu mày, nếu thật sự có người nào đó ra tay với cậu thì xác suất lớn chính là con người quái dị kia.

Khiến Thẩm Thư cảm thấy không thoải mái chính là, cậu thế nhưng lại không cảm nhận được, nếu không phải Cố Nghiên nói, sợ là chính bản thân cậu căn bản cũng không biết được người nọ đã ra tay trên người mình.

Nhưng mà, rốt cuộc là thứ gì có thể làm cho cậu không phát hiện ra bất cứ cái gì?

Người nọ tới thị trấn Tây Hoa, chỉ sợ cũng là lần theo mùi hương trên người cậu mà tới đi.

Thẩm Thư nhíu mày, cậu sống ở trong thôn trên núi năm năm, ngoại trừ hàng xóm tại trấn Tây Hoa, chắc là không có người nào nhận ra cậu, hơn nữa năm năm này cậu cùng sư phụ còn có sư huynh trước nay không ra ngoài quá nhiều, người này tại sao, hắn vừa xuất hiện đã theo dõi cậu.

Chẳng lẽ... Hắn có thể nhìn ra thể chất đặc thù của cậu?

Thẩm Thư giơ tay sờ vào mặt dây chuyền hình thuyền buồm trong áo, lòng có chút trầm xuống.

Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Nhận thức của linh khôi sư bình thường có thể bị chặn lại, nhưng “người” này quá kỳ quái, không thể suy nghĩ theo lẽ thường.

Nếu đúng là như vậy thì không thể giữ lại hắn nữa, ánh mắt Thẩm Thư sắc bén, người này nếu còn có đồng bọn khác, về sau sợ là sẽ có thêm phiền phức không ngừng ập đến cửa.

Thật là đau đầu!

Khi đầu óc cậu hết sầu muộn thì Cố Nghiên đã cầm khăn ướt từ bên ngoài vào, nhẹ nhàng lau vài cái dưới tai của cậu.

Chiếc khăn lông ấm áp để lại vết ướt trên tai Thẩm Thư, sau khi Cố Nghiên lấy khăn lông ra, một mảnh làn da lập tức lạnh căm làm Thẩm Thư nhịn không được mà rụt cổ.

“Đừng nhúc nhích, lạnh.” Cố Nghiên đem khăn lông lấy ra rồi lại lấy một chiếc khăn vuông nhỏ lau vết ướt cho cậu, sau đó cúi đầu ngửi ngửi mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh nghiêm túc nhìn Thẩm Thư nói: ”Thư Thư, người này không tốt, em tránh xa hắn một chút.”

Thẩm Thư thở dài nói: ”Cố Nghiên, có khả năng chúng ta phải chuyển nhà.”

“Tại sao lại muốn chuyển nhà?” Cố Nghiên đem khăn lông đặt lên trên giá, hơi hơi cúi đầu nói.

Thẩm Thư buồn rầu nói: ”Cái người xấu kia nếu dẫn thêm người đến tìm chúng ta thì phiền phức lắm, chúng ta đánh không lại bọn họ thì phải làm sao bây giờ.”

Thẩm Thư cảm thấy vài người đến cậu còn có thể ứng phó, nếu là một đàn người chạy tới vây đánh, vậy không biết tình huống sẽ như thế nào nữa.

Nhưng đi ngay cũng không được, cậu vừa mới đồng ý với thầy Tống ở lại chỗ này, nếu bây giờ không nói một tiếng lại chạy đi, sợ là sẽ khiến thầy Tống tức chết.

Cố Nghiên ngừng động tác trong tay, xoay người lại nhìn cậu, lắc đầu nói: ”Thư Thư, anh sẽ bảo vệ em, chúng ta không đi đâu hết.”

“Được, chúng ta không đi.” Thẩm Thư vỗ vỗ cánh tay của anh ”Em cũng sẽ bảo vệ anh.”

Trước mắt không biết tình huống cụ thể là như thế nào cho nên không cần phải bi quan như vậy, nói không chừng sự việc không như cậu suy nghĩ đâu.

Cùng lắm thì lần sau nếu gặp được người nọ thì cứ trực tiếp bắt người lại hỏi rõ, lúc đó lại tính toán cái khác.

Thẩm Thư bình tĩnh lại, nhờ Cố Nghiên cắt giúp cậu một xấp người giấy nhỏ mới yên tâm đi ngủ.

Từ khi phát hiện ra tay nghề của Cố Nghiên tốt hơn so với cậu thì Thẩm Thư liền không chút do dự mà đều đưa cho anh cắt, rốt cuộc anh cắt người giấy nhỏ thì ra người giấy nhỏ, so cậu cái người này thì thật sự là khác nhau một trời một vực mà.

Dùng thì có thể dùng, nhưng lại quá khó coi, chính cậu cũng có chút ghét bỏ.

Vẫn là dùng bản cắt ra của Cố Nghiên tốt, một xấp người giấy vừa có mũi vừa có mắt, rải chúng đi ra ngoài rất chỉnh tề, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ, chính là rất có mặt mũi.

Một đêm không mộng mị, sáng sớm tinh mơ Thẩm Thư bị gà trống đánh thức, vươn eo ra mở cửa sân, ngáp còn chưa kịp ngáp xong thì đã nhìn thấy có người đang ở chính diện chào hỏi với cậu.

“Xin chào, thật là khéo, không nghĩ tới cậu cũng ở đây.” Người nọ nhìn thấy Thẩm Thư vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn cứ cười tủm tỉm hướng phía cậu mà vẫy tay.

Thẩm Thư lạnh nhạt ngậm miệng lại, sau đó rầm một tiếng đem cửa sân đóng lại.

Chết tiệt!

Gia hoả này thế mà lại trực tiếp đuổi đến cửa nhà cậu.

Nếu đã đến trước cửa, vậy đừng trách cậu không khách khí!

Thẩm Thư xoay người trở về phòng, ở trong phòng dạo một vòng, cúi đầu nhìn đông nhìn tây, đợi đến khi tìm được dây thừng treo ở cửa nhà chính, cậu mới hùng hùng hổ hổ dừng chân lại.

Cố Nghiên đi theo phía sau cậu từ nãy giờ nhìn cậu phát khùng, thấy cậu cầm lấy dây thừng đi ra ngoài, liền hỏi: ”Thư Thư, em muốn làm gì vậy?”

“Em đi bắt người, cái người xấu ngày hôm qua tìm đến nhà mình rồi!” Thẩm Thư nghiêm mặt nói, đừng tưởng bọn họ không có theo dõi thì không thể dễ dàng bắt trói người.

Cố Nghiên cũng không ngăn cản, liền theo cậu đi ra ngoài, thuận tay cầm theo một cây gậy.

Thẩm Thư mở cửa sân ra, phát hiện người này thế mà còn dám đứng ở cửa nhà bọn họ, lá gan cũng lớn a!

“Tôi sống ở căn nhà trong cùng kia, về sau chúng ta cũng coi như là hàng xóm rồi.” Người nọ đem đồ từ tay phải chuyển sang cầm tay trái, cười rồi đem tay phải giơ về phía trước, ý muốn bắt tay với Thẩm Thư.

Ánh mắt Thẩm Thư trầm xuống, cũng không để ý đến cử chỉ có vẻ thân thiện của hắn, thay vào đó Cố Nghiên đi ra từ phía sau bắt tay với hắn.

Người nọ nhìn thấy Cố Nghiên đi ra từ trong nhà thì sửng sốt một chút, lần này trong mắt hắn thật sự hiện lên một sự ngạc nhiên, cổ họng hắn chuyển động, sắc mặt trở nên kích động.

Nhưng mà không đợi hắn nói được lời nào, Cố Nghiên đã dùng tay khác cầm cây gậy đánh gục hắn.

Thẩm Thư trơ mắt nhìn Cố Nghiên đập vào đầu người này môt gậy, sau đó hắn liền mềm như bông ngã xuống.

Thẩm Thư: ”...”

Rất được, rất nhanh nhẹn.

Cậu nhìn trái phải một chút, phát hiện không có người nhìn thấy sự việc bên này, lập tức nói với Cố Nghiên đem người kéo vào trong nhà.

Dù sao đánh cũng đã đánh rồi....

Vậy thì tra hỏi xong rồi hủy thi diệt tích cũng không muộn nha.

- Còn tiếp -

Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.

Hãy Follow + Vote + Comment nhiệt tình bạn nhé!