Chương 10: Để lộ rồi?Edit: Cứu Tui
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Mặt trăng lên cao, toàn bộ thị trấn nhỏ đều tĩnh lặng, chỉ còn hai bên con đường chính đi qua thị trấn nhỏ có mấy tiệm cơm vẫn còn sáng đèn, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh ồn ào.
Trên dãy ghế của khách sạn Phú Hoa, Vương Tường đang uống rượu đến mặt đỏ bừng, hắn ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt nghe những người xung quanh thổi phồng bản thân mà thích thú đến cực điểm.
Tai nạn xe hơi không thể hiểu được vào buổi sáng đó đối với hắn không hề có bất cứ ảnh hưởng gì, chút tiền bồi thường ấy ít đến nỗi để hắn ăn bữa cơm ở thành phố cũng không đủ, nhưng nếu chút tiền đó có thể đổi được chuyện lão già đang nửa sống nửa chết nằm trong bệnh viện kia, thoả thuận này có lợi cho hắn rồi.
Ngàn vàng khó khiến hắn vui, nếu có thể làm lão già đó về trời hắn sẽ vui vẻ chi nhiều tiền hơn một chút.
“Tôi muốn nói, anh Tường của chúng ta chính là một người thích làm chuyện lớn, vừa mới trở về đã đâm lão già kia đến nhập viện rồi, thật là sảng khoái cả người a!”
Ngồi ở đối diện Vương Tường là một thanh niên có khuôn mặt lấm la lấm lét, trên mặt mang nhiều sẹo, uống đến say khướt còn không quên a dua với Vương Tường.
“Đúng vậy, lão già khó chết kia lúc đi học mỗi ngày đều để ý chúng ta, tìm chúng ta gây ra không biết bao nhiêu phiền phức, hiện tại thì tốt rồi, con của lão bị mù một mắt còn biến thành kẻ ngốc, vợ lão tự sát, chính lão cũng bị quỷ đeo bám, tất cả đều đáng đời!”
“Đúng vậy, rất đáng đời, nhưng mạng của lão cũng dai thật, con và vợ lão đều thành như vậy rồi mà lão vẫn còn sống.”
Những người khác liên tục phụ hoạ theo, giống như hận không thể chạy vào bệnh viện doạ chết thầy Tống.
Vương Tường tự nhiên rất thích nghe những lời này, hắn bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch nói: ”Đúng là mạng lớn, chỉ là sinh hoạt luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cũng không biết thầy Tống của chúng ta có còn mỗi lần đều hoá dữ thành lành hay không nữa.”
Mặt sẹo thò đầu qua hỏi hắn: ”Anh Tường, cục cảnh sát bên kia không có việc gì đáng lo đúng không?”
Nhóm người này khi đi học là đàn em của Vương Tường về sau luôn đi theo hắn, cho đến bây giờ cũng không làm nên trò trống gì, thấy Vương Tường trở về thì tự nhiên chạy đến dán lên người hắn. Bất quá bọn họ thực hiện nhiều vụ trộm cắp nên không còn sợ cảnh sát nữa, Vương Tường dám giữa ban ngày ban mặt mà đâm người cũng không phải là chuyện bọn họ không thể dự đoán được.
Vương Tường vân vê viên đậu phộng bỏ vào trong miệng, mười phần khinh thường: ”Có thể có vấn đề gì chứ? Tôi đυ.ng vào người sao? Nếu cố ý đυ.ng vào thì tại sao lại phải đυ.ng, đó là lão tự đâm vào tôi, tôi chính là người bị hại.”
“Tôi thật sự không phải là cố ý lái xe đâm lão, chỉ là quá bất ngờ nên không kịp né, kiểm tra xe của tôi cũng tuyệt đối không kiểm tra ra vấn đề.”
Tuy rằng hắn muốn gϊếŧ chết lão già đó, nhưng hiện tại hắn không phải là một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, nếu muốn làm cũng phải bí mật làm, trực tiếp đi đánh người thì thật là không có đầu óc.
Hắn chỉ là thấy được người quen thì bỗng nhiên phản ứng chậm lại, không kịp phanh xe thôi.
“Tôi rất phối hợp với công tác điều tra của đồng chí cảnh sát, những gì nên nói đều đã nói, bồi thường tiền cũng đầy đủ, bọn họ còn muốn cái gì nữa?”
Nói xong Vương Tường cười đắc ý.
“Anh Tường thật cao minh, cao minh a, lão già kia bây giờ bị coi là thất đức, lời nói ra cũng không ai tin đâu!”
Vương Tường lại nhướng mày nói: ”Tôi trở về Tây Hoa là muốn mang những người ở đây cùng làm giàu, vừa hay liền mua được căn nhà cách vách với thầy Tống, về sau trở thành hàng xóm láng giềng rồi, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ lão cùng với đứa con ngu ngốc của lão.”
Mọi người đương nhiên hiểu được ý của hắn, về sau hai cha con kia sẽ không có ngày tốt lành quá.
Sau khi ăn uống no say, năm người lảo đảo đi ra khỏi cửa tiệm cơm, con đường này vắng đến nỗi không có người đi đường qua lại, chỉ có xe đầu kéo chở hàng thi thoảng chạy qua.
Vương Tường đánh cái nấc cục, mặt sẹo đỡ hắn hướng khách sạn đã đặt sẵn đi đến.
Ngay khi mấy người họ đi ngang qua một cái ngã rẽ, Vương Tường đột nhiên nghe được có người gọi tên hắn.
Hắn sửng sốt một chút, xoay người đi về hướng phát ra âm thanh, mặt sẹo cùng mấy người đi theo cũng không ngăn lại được, chỉ có thể đi theo phía sau hắn.
Đi qua một con phố thì Vương Tường dừng lại, nhìn hai cái sân bỏ hoang trong ngõ nhỏ, ánh mắt mờ mịt.
“Anh Tường, anh tới nơi này làm gì vậy, ở đây tối đen như mực...” Mặt sẹo lẩm bẩm nói.
Một trận gió lạnh thổi qua, Vương Tường lắc lắc đầu, tức khắc tỉnh rượu hơn một nửa, hắn bắt lấy cánh tay của mặt sẹo, nhíu mày hỏi: ”Cậu có nghe thấy mới vừa nãy ở bên này có người gọi tên tôi?”
“Không có, không có ai kêu anh hết, anh Tường, có thể là chúng ta uống say quá, vẫn là nên trở về nghỉ ngơi đi.”
Vương Tường lắc đầu: ”Không đúng, tôi rõ ràng nghe được có người gọi mình, gọi vài tiếng, âm thanh quen thuộc hình như là nghe ở đâu rồi...”
Lời này vừa nói ra, những người khác nhìn vào trong ngõ nhỏ mà không khỏi rùng mình.
“... Anh Tường, nếu không có gì thì đi về trước đi, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói?”
Vương Tường mấy năm nay không trở về, ở thị trấn Tây Hoa trừ đám người này ra cũng không có quen ai, giờ lại hơn nửa đêm, sao có thể có người gọi tên hắn ở nơi như thế này.
Chắc không phải là...không phải là quỷ đi!
Càng nghĩ càng thấy sợ, cả đám người không khỏi nổi da gà.
Vương Tường cũng có chút sợ hãi, đang muốn xoay người rời đi thì âm thanh kia liền xuất hiện bên tai, âm trầm gọi tên hắn.
Vương Tường không khống chế được mà quay người lại, hướng về con ngõ nhỏ mà bước tới.
Trong chớp nhoáng, hắn rốt cuộc cũng nhớ được âm thanh kia là của ai.
Là Thẩm Thư!
Buổi sáng hôm nay hắn mới nghe được giọng của Thẩm Thư, tuyệt đối không thể sai!
Đôi chân vẫn còn không chịu khống chế mà bước vào con ngõ, trong lòng Vương Tường lập tức nổi lên sợ hãi, toàn thân hắn run rẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Loại tình huống quỷ dị này làm hắn nhớ đến Cố Nghiên.
Đúng vậy, Thẩm Thư là em trai của Cố Nghiên, Cố Nghiên lại tốt với cậu như vậy, chắc chắn sẽ đem loại phương pháp tà đạo này dạy cho cậu.
Cố Nghiên bị ngốc rồi lại có thêm Thẩm Thư, hắn đem thầy Tống đâm thành như vậy, Thẩm Thư sao có thể tha cho hắn!
Vương Tường hối hận rồi, hắn không nên ra tay với lão già kia vào ban ngày, đúng là dẫn lửa thiêu thân còn bị tên quái vật Thẩm Thư nhắm tới.
Thẩm Thư sẽ làm gì hắn? Làm hắn toàn thân đau đớn giống sáu năm trước, đau đến hận không thể lập tức chết đi, hay là... Trực tiếp gϊếŧ hắn?
Không thể được, hắn mới hai mươi ba tuổi, nhà hắn còn có rất nhiều tiền, hắn còn rất nhiều thời gian để hưởng thụ, tuyệt đối không thể chết được!
“Tôi, tôi sai rồi, Thẩm Thư tôi sai rồi, cậu tha cho tôi đi được không? Chỉ cần cậu thả tôi ra, ngày mai tôi liền đi xin lỗi thầy Tống, không không, bây giờ, bây giờ đi ngay, tôi sẽ dập đầu xin lỗi được không?”
“Tôi sẽ đưa tiền , tôi có rất nhiều tiền, cậu muốn bao nhiêu tôi cũng cho... Còn cho thầy Tống, tôi sẽ kêu ba mời bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho con của thầy, về sau tôi sẽ chăm sóc cho hai cha con thầy được không? Thẩm Thư tôi cầu xin cậu, sau này tôi nhất định làm người tốt, cậu tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!”
Thẩm Thư lắc đầu, cười lạnh nói: ”Cậu yên tâm, từ nhỏ các thầy cô đã dạy chúng ta, không thể làm việc trái pháp luật, tôi cũng sẽ không làm gì cậu đâu.”
Vương Tường trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng gật đầu, nói: ”Đúng đúng đúng, không thể làm việc trái pháp luật, về sau tôi sẽ không làm việc trái pháp luật nữa, tôi nhất định sẽ tuân thủ tốt, làm người tốt.”
Nói xong hắn hung hăng tự tát chính mình mấy cái, tát đến mặt hắn lập tức sưng lên.
Tát xong hắn nhìn về phía Thẩm Thư, lấy lòng nói: ”Hôm nay tất cả đều là lỗi của tôi, những chuyện tôi làm súc sinh cũng không bằng, năm đó thầy Tống đều là vì tốt cho tôi, trước kia tôi không biết tốt xấu, về sau nhất định sẽ sửa đổi!”
Chờ sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ lập tức bỏ tiền ra mời pháp sư lợi hại đến đây, tìm cách gϊếŧ chết hai con quái vật này!
Thẩm Thư lạnh lùng nhìn hành động của Vương Tường, trong lòng tự giễu, hắn không làm việc trái pháp luật nhưng chuyện này không dừng lại ở hai người bọn họ.
Trong tay cậu cầm mấy con người giấy nhỏ đã được cắt sẵn, hướng bên ngoài ngõ nhỏ mà ném đi.
Mặt sẹo cùng mấy người khác thấy Vương Tường đi vào thì không phát ra tiếng động gì nữa liền sợ hãi, bọn họ muốn bỏ chạy, cứ tưởng có thể chạy được xa, sau này sẽ không có quan hệ gì với tên Vương Tường này nữa.
Vương Tường tám phần là đã hại người, nên hiện tại quỷ hồn kia về đòi mạng!
Nhưng bọn họ chỉ vừa mới bước được một bước liền tê liệt ngã rạp trên mặt đất, hai chân mềm như hai sợi mì.
Mấy người bên ngoài run rẩy bò đi, chỉ nghĩ làm sao để cách cái ngõ quỷ dị này càng xa càng tốt.
Còn chưa bò được bao nhiêu, bọn họ cảm thấy có thứ gì đó lại gần đây, còn chưa chờ bọn họ nhìn thấy được thì một đồ vật đã được dán ở phía sau lưng.
Thần trí trong mắt mấy người họ lập tức rút đi, cuối cùng chỉ còn lại một màu đen tĩnh mịch.
Bọn họ từ trên mặt đất đứng dậy, cứng đờ cử động thân thể vài lần, sau đó chậm rãi đi vào trong con ngõ nhỏ.
Vương Tường nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, sợ tới mức mặt trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng.
Thẩm Thư khẽ cười một tiếng lùi sang một bên, hướng Vương Tường nói: ”Từ từ hưởng thụ đi.”
Tiếng nói vừa dứt, mặt sẹo cùng với mấy tên khác lập tức tiến lên đấm đá tới tấp vào người Vương Tường.
Thẩm Thư lạnh lùng nhìn Vương Tường từ xin tha đến miệng la thất thanh, cuối cùng bị đánh đến thoi thóp cũng không gỡ tờ giấy xuống.
Cậu có rất nhiều cách có thể khiến Vương Tường sống không bằng chết, cũng sẽ không để lại dấu vết gì, nhưng không cái nào sảng khoái bằng việc đấm từng cái vào da thịt.
Máu tươi bắt đầu lan ra, âm thanh của Vương Tường hoàn toàn biến mất, lông mi Thẩm Thư run một chút, rốt cuộc phất tay triệu hồi vài tấm người giấy.
Mấy người bị khống chế vừa nãy lập tức mềm mại ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Vương Tường không nói nên lời nhìn Thẩm Thư, ánh mắt không hề có một chút oán hận nào, chỉ có sợ hãi tột cùng.
Thẩm Thư tránh đi vết máu trên đất ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: ”Đem tiền cung cấp cho thầy Tống, không cần có ý đồ trả thù ai, nếu còn chọc tới tôi, tôi sẽ làm cho cậu sống không bằng chết.”
“Ô... Không...” Vương Tường dùng một tia sức lực cuối cùng hơi hơi gật đầu.
“Còn nữa, tên của tôi chỉ có thể khắc ghi trong đầu, không thể nói cho người khác nghe, nếu không...” Ngón tay cậu lướt nhẹ giữa trán Vương Tường, vẽ vẽ một cái hoa văn.
“Cậu sẽ không muốn biết hậu quả như thế nào đâu.” Thẩm Thư nhếch khoé miệng cười, đôi mắt từ từ trở nên đỏ thẫm, dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn xa xa, quỷ dị đến cực điểm.
Trong mắt Vương Tường, nháy mắt cậu đã biến thành ác quỷ chạy ra từ địa ngục.
Thẩm Thư nói xong liền đứng dậy rời đi.
Về phần những người khác trong con ngõ này, ngày mai tự nhiên sẽ có người đến đưa bọn họ đi bệnh viện và cục cảnh sát.
Dù sao cũng không phải người tốt, cục cảnh sát mới là điểm dừng cuối cùng của bọn họ.
Ngày hôm sau vừa lúc là cuối tuần, Thẩm Thư mang theo Cố Nghiên cùng với Tống Thiệu Nguyên đi vào bệnh viện thăm thầy Tống.
Khi ba người đến bệnh viện, tinh thần của thầy Tống tốt lên rất nhiều, đang dựa đầu vào gối đọc sách, Thẩm Quân Thanh ở một bên gọt trái cây cho ông.
Tống Thiệu Nguyên nhìn thấy thầy Tống đã tỉnh, lập tức khóc lóc rồi bổ nhào lên giường.
“Ngoan, con đừng khóc.” Thầy Tống hiền từ sờ sờ đầu của hắn, trên mặt xuất hiện chút ý cười.
Thẩm Thư có chút ngượng ngùng đứng ở trước giường, cậu bây giờ là một tên nghèo hèn, tiền để mua đồ bổ cũng không có, tới thăm bệnh lại đi tay không thật sự quá xấu hổ.
Thầy Tống an ủi Tống Thiệu Nguyên xong thì luôn giương mắt nhìn cậu, nhìn đến nỗi Thẩm Thư còn tưởng mình ăn mặc có vấn đề gì đó, lúc này ông mới thu hồi tầm mắt.
“Thầy Tống, có phải thầy có gì muốn nói với con không ạ?” Thẩm Thư gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi.
Thầy Tống liếc mắt Thẩm Quân Thanh đang khắc thỏ con cho Tống Thiệu Nguyên ở bên kia, rốt cuộc mở miệng: ”Bộ phận hậu cần của chúng ta cần có người mới.”
Thẩm Thư sửng sốt một chút mới hiểu được ý của ông, bộ phận hậu cần của trường học phải có nhân viên chính thức ở lại đây, cậu vốn dĩ chỉ là nhân viên tạm thời, nhân viên chính thức tới thì cậu đương nhiên không còn vị trí làm việc.
“Dạ được, thứ hai em sẽ không đi làm nữa, dù sao cũng chưa bắt đầu chính thức làm việc mà.” Thẩm Thư trong lòng thầm thở dài, xem ra phải đi bưng gạch hai ngày mới có thể duy trì cuộc sống.
“Không đi làm thì em muốn mang theo anh trai đi uống gió Tây Bắc à?” Thầy Tống khẽ cười: ”Người tới chỉ là cần cái danh, rốt cuộc thì vẫn phải có người làm.”
** Uống gió Tây Bắc: không có cái ăn, ngáp gió (tiếng lóng của Trung Quốc)
Nói xong lại thoáng nhìn qua Thẩm Quân Thanh, nói: ”Người đến từ phái nào? Bằng không tại sao đêm qua lại chỉ huy linh xử lý bọn họ và gây ra những rắc rối khác.”
Thẩm Quân Thanh lắc đầu: ”Không có nói cụ thể là ai, bất quá đối với loại chuyện này bọn họ sẽ không lừa gạt.”
Thẩm Thư: ”...”
Chà, khi cậu nhìn thấy mấy đồ khắc gỗ trong ngăn kéo của Thẩm Quân Thanh, trong lòng còn cảm thấy may mắn vì nghĩ Thẩm Quân Thanh chỉ là người thường, chẳng qua là trùng hợp học kĩ thuật điêu khắc, hiện tại lại nghe hai người này nói chuyện liền đánh tan hoàn toàn tâm lý lừa mình dối người của cậu.
Vất vả quay đầu lại nhìn Cố Nghiên đang ngồi trên sô pha, Thẩm Thư đờ đẫn.
Bây giờ cậu mang Cố Nghiên chạy trốn suốt đêm còn kịp không?
Chạy trốn trước hay là đi diệt khẩu trước đây???
- Còn tiếp -
🔥🔥🔥
Các bạn nếu yêu thích bộ truyện này thì hãy đề cử và đặc biệt là comment để chúng mình có thêm động lực ra chương mới nhé cả nhà. 😘