Chương 4.3

Hai chân Biên Biên kẹp ở hông cậu chặt hơn, tay cũng ôm chặt lấy cổ cậu, toàn bộ người đều quấn lấy người cậu.

Cố Hoài Bích nhảy lên trên tường rào, sau đó tay trèo lên vách núi, giống như leo núi vậy, cậu bắt lấy chỗ vách núi nhô lên, từng chút một leo lên trên.

Biên Biên nhìn cánh tay chắc khỏe của cậu, cánh tay giấu ở dưới lớp quần áo mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng cơ bắp.

Thật là đứa trẻ khỏe mạnh, ngày nào cũng ăn đầy đủ dinh dưỡng, lớn lên thật rắn chắc.

Ở trấn nhỏ trước kia của cô cũng hay có đám con trai thích leo cây trèo tường, nhưng chắc chắc bọn họ sẽ không so lại với thân thủ cao cường của Cố Hoài Bích, đã tay không leo núi như trò đùa còn vác cô trên vai nữa.

Biên Biên quay đầu lại, phát hiện bọn họ đã cách mặt đất mười mấy mét, trong lòng cô có hơi bồn chồn, khẩn trương đến sắp không thở nổi.

"Tôi... tôi sợ."

"Giữ chặt." Cố Hoài Bích trầm giọng nói: "Đừng quay đầu lại."

Biên Biên đành nhắm chặt mắt, vùi khuôn mặt nhỏ vùi vào sau cổ Cố Hoài Bích.

Cố Hoài Bích cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô ở bên cổ, có hơi ngứa. Cậu nghiêng đầu hít sâu, ngửi được mùi hương nào đó từ cơ thể của cô ――

Nên hình dung hơi thở này như thế nào nhỉ, dường như cậu có thể thấy được trời xanh mây trắng; nhìn thấy đám cá nhảy trong khe suối, cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cỏ xanh; nhìn thấy giọt sương đọng lại trên cỏ xanh sau cơn mưa, còn thấy được cả núi cao và dòng sông.

Cố Hoài Bích bỗng nhiên dừng lại, hít thở sâu, hít thở thật sâu, thật sâu.

Toàn bộ khứu giác muốn nổ tung.

Cậu đây... Hoàn toàn không thể chống cự lại mùi hương này.

......

Biên Biên không biết Cố Hoài Bích đang suy nghĩ cái gì, cô quá khẩn trương, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên lưng cậu.

Vài phút sau, Cố Hoài Bích thuận lợi bò lên trên sườn núi.

Tầm nhìn trên sườn núi khá rộng, có thể nhìn bao quát toàn bộ Vương Phủ Hoa Viên, ánh tà dương chiếu lên mặt hồ, lên mấy căn nhà ở ven hồ, phong cảnh như tranh.

Cố Hoài Bích chưa từng đứng ở góc độ này quan sát toàn bộ Vương Phủ Hoa Viên, đôi mắt màu quả phỉ xinh đẹp của cậu lờ mờ có ánh sáng, rồi cậu lại cực lực áp chế...

Biên Biên ở bên tai cậu thở hổn hển, như là cô mới vừa leo hết mấy ngọn núi vậy――

"Thật đáng sợ, thật là đáng sợ, tôi không bao giờ muốn làm chuyện nguy hiểm thế này nữa, tôi muốn về nhà, ô..."

Cố Hoài Bích không kiên nhẫn nói: "Lại ầm ĩ, ném cô xuống bây giờ."

"Đừng, đừng ném tôi!"

Biên Biên ra sức ôm lấy cổ cậu, giống như sợ bị cậu ném xuống.

Cố Hoài Bích cười lạnh, cậu cảm thấy cô gái này có hơi ngốc, nói cái gì cũng tin là thật.

Có điều ở chung với đồ ngốc cũng khá thoải mái.

Cố Hoài Bích xoay người muốn đi, Biên Biên vội vàng nói: "Anh đưa tôi xuống dưới với."

"A."

Cậu buông tay, Biên Biên "Ui" một tiếng ngã xuống, cái mông va vào thảm cỏ xanh trên mặt đất.

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cố ý!"

Cố Hoài Bích nhếch môi, nhìn cô khıêυ khí©h: "Đúng vậy."

Biên Biên vừa ủy khuất lại có chút chật vật, xoa xoa cái mông đau đớn, hai mắt đỏ ửng.

Cố Hoài Bích ngồi xổm xuống, giống như con sói ghé vào trước mặt cô, từ từ kề sát vào, nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh của cô.

Trong gang tấc, Biên Biên cảm giác hô hấp bị đình trệ.

Cố Hoài Bích duỗi tay nhéo mặt Biên Biên.

Cô bị cậu làm đau, chống cự kêu đau: "Đau!"

Thế là Cố Hoài Bích tăng lực tay thêm nữa, nhéo đến khuôn mặt trắng nõn của Biên Biên đều đỏ lên.

Cuối cùng Biên Biên bị cậu chọc cho khóc, vài giọt nước mắt rơi xuống: "Cố Hoài Bích, anh làm tôi đau đó."

Cố Hoài Bích buông tay không nhéo nữa, trong mắt có mấy phần hoang mang.

Cậu chưa từng có tiếp xúc với cô gái nào, không biết con gái lại là sinh vật nũng nịu như thế, tuyệt đối không thể đối xử thô bạo.

Nhìn cô khóc lóc oan ức, Cố Hoài Bích cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm giác khan khác, như là trái tim được nhét rất nhiều kẹo bông mềm mại, lấp đầy l*иg ngực.

Biên Biên chau mày, khóc thút thít: "Anh nhìn tôi làm gì."

Giây tiếp theo, Cố Hoài Bích kề sát lại gần hơn, lè lưỡi, liếʍ liếʍ khuôn mặt đang ửng đỏ của cô!

Biên Biên bỗng nhiên mở to hai mắt, đứng lên lui về phía sau vài bước vẻ mặt cảnh giác.

"Anh muốn làm gì!"

Lúc này so với vừa nãy ở trên lưng cậu, Biên Biên khẩn trương hơn rất nhiều.

Cố Hoài Bích đứng thẳng, thân hình đĩnh bạt, xa xa nhìn cô, nghiêm túc nói: "Cô là của tôi."

"Cái gì"

"Xích đu cô có thể chơi, phòng tôi cũng có thể vào, về sau tôi sẽ bảo vệ cô, cô không được khóc nữa."

Cậu tuyên bố Biên Biên có được "Đặc quyền" xong, mặt không biểu cảm xoay người xuống núi.

Một trận gió thổi qua, bên má trái của cô bên lành lạnh, cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng khi vừa rồi cậu liếʍ lên mặt cô.