Chương 3.1

Đỗ Uyển Nhu cân nhắc lời dì Biên Biên nói, cảm thấy không phải là không có đạo lý.

Một năm trước Biên Biên mới đến Giang Thành nương nhờ thân thích, còn Trịnh Tưởng Dung lớn lên ở đây, vẫn luôn sống ở khu chung cư phía bắc nhà lớn Cố gia, theo như lời đại sư chỉ điểm, vị trí rất quan trọng, như vậy thì Trịnh Tưởng Dung thích hợp ở cùng với Cố Hoài Bích hơn Biên Biên.

Nhưng Đỗ Uyển Nhu cũng không phải là người cứng nhắc, mấy chuyện thần kỳ này không thể tin hết được, bà chỉ muốn cầu một điềm lành, cầu sự an tâm, mới tìm tới cái gọi là "Quý nữ", cho Cố Hoài Bích.

Bởi vậy, không phải ai cũng không thể.

Đỗ Uyển Nhu nhìn Trịnh Tưởng Dung, cô gái nhỏ này khoảng chừng mười hai, ba tuổi, tuổi còn nhỏ cho nên không che dấu được ánh mắt, bao nhiêu khát vọng giàu sang đều viết lên hết khuôn mặt đó rồi.

Đỗ Uyển Nhu biết rõ, khát khao của trẻ con với một món đồ nó mạnh mẽ đến cỡ nào.

Tuy rằng bà chướng mắt Trịnh Tưởng Dung nhưng sẽ không so đo với trẻ nhỏ, chỉ nói: "Bên ngoài đều đồn mặt con trai cô rất dữ tợn, cũng không phải là người bình thường. Nếu cháu muốn ở lại đây, thì phải làm bạn với nó, cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau làm bài tập, nếu có bạn học khác ghét nó, cháu cũng không được ghét nó, sớm chiều ở chung như vậy, cháu không sợ đâu nhỉ? "

Trên mặt Trịnh Tưởng Dung lập tức hiện lên sự sợ hãi, ánh mắt né tránh, hàm răng run lên: "Cháu... cháu..."

Nói không sợ là không thể nào, nếu Cố Hoài Bích thật sự đáng sợ như mấy lời đồn, Trịnh Tưởng Dung quả thực còn không dám tưởng tượng đến cảnh đối mặt với cậu như thế nào nữa, vậy mà muốn sớm chiều chung đυ.ng, đúng là ác mộng.

Thế nhưng Trịnh Tưởng Dung bị Vương Phủ Hoa Viên hoa lệ này và cuộc sống như tiểu thư nhà giàu dụ hoặc, như quả táo độc hấp dẫn dụ dỗ cô ta.

Bà Trịnh nhẹ nhàng đẩy ở sau lưng Trịnh Tưởng Dung, Trịnh Tưởng Dung thu hết can đảm, nơm nớp lo sợ nói: "Không, không sợ, cháu đồng ý làm bạn tốt với Cố Hoài Bích, ở bên cạnh giúp đỡ cậu ấy."

Đúng lúc này, Trịnh Tưởng Dung nhìn thấy xa xa trên cỏ, có một "Quái thú" hung tợn đang đứng!

Dã thú đầu đầy lông, đang mở cái miệng to đầy máu nhìn cô ta, dường như muốn nuốt trọn cô ta vào bụng.

Trịnh Tưởng Dung hét lên đầy sợ hãi, cuống quít trốn phía sau mẹ mình, hét lớn: "Mẹ, mẹ ơi, quái vật tới! Thật đáng sợ! Ô ô ô, mẹ, con muốn về nhà!"

Dì Biên Biên cũng bị "Quái thú" dọa sợ tới mức liên tục lui về phía sau, che ngực lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ."

Đỗ Uyển Nhu nhìn "Quái thú" đứng trên cỏ, vóc dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, còn nơm nớp lo sợ, vừa nhìn đã biết đây là Biên Biên, đứa trẻ mới đến ngày hôm qua.

Cố Hoài Bích ôm cánh tay dựa vào gốc cây, đáy mắt có ý cười như có như không.

Đã một thời gian dài rồi Đỗ Uyển Nhu không nhìn thấy con trai mình cười.

Tính cách Cố Hoài Bích lầm lì lập dị, phần lớn thời gian đều ở một mình, không giao tiếp với ai cả.

Tối hôm qua nghe người giúp việc nói cậu hù dọa Biên Biên, Đỗ Uyển Nhu còn cảm thấy kinh ngạc, trước nay không thấy cậu có hứng thú đi trêu cợt người khác.

Không ngờ, cậu còn khuyến khích thiếu nữ thành thật ngoan ngoãn này đi hù dọa người khác, lại còn kết thành "Đồng minh."

Đỗ Uyển Nhu không những không tức giận mà ngược lại còn vui mừng, rốt cuộc cũng có người bằng lòng làm bạn với con trai mình, bằng lòng cùng cậu đùa giỡn "Làm bậy."

Nhưng Đỗ Uyển Nhu không thể để mất phong phạm chủ nhà được, nghiêm túc nói với người ở phía đối diện: "Biên Biên, đến chỗ khác chơi, không nên đùa giỡn như thế, không có lễ phép."

Biên Biên bỏ mặt nạ xuống, cô thật sự muốn khóc, cô cũng nghĩ như vậy, nhưng Cố Hoài Bích...

Cố Hoài Bích chậm rãi bước đến hoa phòng, vươn tay ra nắm lấy tay "Tiểu quái thú," thờ ơ nói: "Là ý của con."

Biên Biên ngạc nhiên nhìn Cố Hoài Bích.

Thiếu niên này ngũ quan trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn cũng không thèm nhìn cô, mà chỉ kéo đầu hai ngón tay cô đi phía sau mình.

Cái động tác này, chính là đang tuyên thệ chủ quyền.

Đỗ Uyển Nhu đã nhìn ra, cậu không chỉ tiếp nhận Biên Biên, thậm chí đã để cô trở thành vật sở hữu của mình.

Trịnh Tưởng Dung sợ tới mức trốn dưới gầm bàn, không dám nhìn Cố Hoài Bích, trong miệng cứ lẩm bẩm mãi: "Đừng ăn tôi, quái vật đừng ăn tôi mà!"

Cố Hoài Bích cười lạnh: "Ăn cô, ông đây buồn nôn."

Đỗ Uyển Nhu trừng mắt với Cố Hoài Bích, nhưng cũng không trách mắng cậu, tính tình cậu là vậy, chướng mắt ai, sẽ không chừa cho người ta chút mặt mũi nào.

Cố thiếu gia cậu đây sẽ không chừa mặt mũ cho ai hết. Huống chi là Trịnh Tưởng Dung đang thất thố.

Đỗ Uyển Nhu không lạnh không nhạt nói với bà Trịnh: "Thất lễ rồi, nếu như cháu nó sợ Hoài Bích nhà tôi đến thế, về sau ở chung ngày nào cũng lo lắng hốt hoảng mất, tôi không muốn dọa cháu nó."

Đỗ Uyển Nhu lại nhìn Biên Biên ở phía sau Cố Hoài Bích.

Thật ra Biên Biên rất bình tĩnh, đeo mặt nạ của cậu, âm thầm đứng bên cạnh cậu, để cho cậu nắm tay tùy thích.

"Biên Biên vẫn ở lại đây, không cần nhiều lời nữa."

Dì Biên Biên thấy mọi chuyện đã xong, không thể thay đổi nữa, đành cười trừ, nói: "Như vậy cũng tốt, có điều Biên Biên ở quê từ nhỏ, không được dạy dỗ đàng hoàng, hy vọng không quấy rầy mọi người."

Đỗ Uyển Nhu thản nhiên nói: "Miễn là Hoài Bích thích, thì không có gì to tát cả."

Nghe lời này, dì Biên Biên lập tức hiểu ra, nếu vị đại thiếu gia này đã không thích, thì dù là Đỗ Uyển Nhu, cũng không có cách nào làm chủ hay đưa người đến bên cạnh cậu.

Bà Trịnh lúng túng cười, kéo Trịnh Tưởng Dung hai chân đã nhũn ra rời khỏi Cố gia, trước khi đi bà ta quay lại nhìn Cố Hoài Bích.

Cố Hoài Bích nhìn rất đứng đắn, thoạt nhìn cũng giống như bao đứa con trai bình thường đâu có gì khác đâu.

Lời đồn quả thật không thể tin được mà.

Nhưng hiện tại hối hận đã muộn.

"A, đúng rồi." Đỗ Uyển Nhu bỗng nhiên mở miệng nói, Dì Biên Biên vội xoay người lại, nhìn về phía Đỗ Uyển Nhu mong đợi còn có thể có cách khác.

"Phí cảm ơn của Biên Biên, tôi sẽ gửi cho cha Biên Biên." Đỗ Uyển Nhu nhìn bà ta, lạnh lùng cười: "Không làm phiền bà nữa."

Bà Trịnh thay đổi sắc mặt: "Như vậy sao được! Rõ ràng bà đồng ý gửi tôi rồi mà..."

Đỗ Uyển Nhu nói như đây là chuyện hiển nhiên: "Biên Biên chịu ở lại làm bạn với Hoài Bích, tôi nên cảm ơn Biên Biên, cho nên số tiền này sẽ chuyển cho cha con bé, sau này dùng để trả học phí cho con bé cũng tốt, làm của hồi môn cũng được, tóm lại, này số tiền phải dùng cho con bé, vừa hợp tình lại hợp lý."

Dì Biên Biên đương nhiên không thể phản bác lời Đỗ Uyển Nhu được, nói trắng ra ý của Đỗ Uyển Nhu là, bà chỉ là người giám hộ của Biên Biên nên không tính, tiền này... Đỗ Uyển Nhu cho Biên Biên vì thương Biên Biên, nếu không dùng cho Biên Biên, thì bà cũng không muốn đưa.

Nhưng nếu không có số tiền này, thì Trịnh Tưởng Dung không có khả năng vào trường tư học mất.

Trịnh Tưởng Dung nóng nảy, liên tục kéo góc áo mẹ mình: "Mẹ, thế không được."

Đỗ Uyển Nhu đã đứng dậy đi vào bên trong nhà, nhàn nhạt nói: "Tiễn khách."

Mẹ con Trịnh Tưởng Dung nhìn hai vệ sĩ đang muốn đuổi người, trong lòng tức tối, liếc nhìn Biên Biên đầy tức giận.

Tay Biên Biên bị Cố Hoài Bích nắm chặt, kéo cô đi.

Biên Biên chân ngắn, theo không kịp bước chân Cố Hoài Bích, thế mà cậu cũng không chịu bước chậm lại.

Biên Biên biết quỹ đạo của cô đã bị thay đổi kể từ giây phút được cậu che chở đó, mọi thứ hoàn toàn bị thay đổi.

**

Hiện tại Biên Biên đang học lớp sáu tiểu học, qua ba tháng nữa sẽ đến kỳ thi sơ chuyển cấp.

Trường trung học tư thục Gia Đức là trường trung học tốt nhất Giang Thành, trường có nhiều giảng viên giỏi, tỷ lệ thi đậu vào cao trung lên tới chín mươi lăm phần trăm, nói cách khác là, hầu hết học sinh trường này đều có thể đỗ vào các trường đại học trọng điểm.

Biên Biên thật sự rất muốn học ở trường trung học Gia Đức.

Sau khi Biên Biên gọi điện thoại cho cha cô nói về vấn đề này, cha cô đương nhiên ủng hộ việc học hành của Biên Biên, ông nói cô không cần lo lắng về học phí.

Thật ra thì gia cảnh Biên Biên không tồi, mặc dù cô sống ở trấn nhỏ cùng ông ngoại bà ngoại từ bé, nhưng cha cô cũng là người có bằng cấp cao, ông làm việc cho một công ty phần mềm nước ngoài ở miền bắc, tiền lương không thấp.