Chương 2.1

Được trọng sinh trở lại, đối với chuyện đến Cố gia sống, Biên Biên sẽ không chống cự giống như đời trước nữa.

Ngày hôm nay ở đời trước, Biên Biên bị dì và dượng kéo đến trước của nhà Cố gia, cô khóc đến khàn cả giọng, ôm lan can Hoa Viên, liều chết không muốn vào cửa.

Biên Biên nói cô rất sợ, không muốn sống chung với quái vật đâu, quái vật sẽ ăn cô mất! Đến xương cũng không chừa lại!

Những lời này của cô khiến cho cha mẹ Cố cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử.

Do Biên Biên kháng cự, không qua mấy ngày, bọn họ đưa Biên Biên trở về Trịnh gia.

Từ đó trở đi bi kịch của Biên Biên bắt đầu...

Bởi vì Biên Biên không chịu ở Cố gia khiến cho dì cô mất đi khoản tiền cám ơn kếch xù, thái độ của dì đối với cô xuống dốc không phanh, bao nhiêu việc nhà đều ném cho cô làm, còn động một chút đánh chửi cô, coi cô là cái đinh trong mắt.

Thành tích Biên Biên càng ngày càng kém, không thể thi đậu đại học, đành bỏ học ra ngoài làm công, nếm đủ chua cay, thế đời nguy hiểm.

Năm hai mươi ba ấy, cô gặp lại người đàn ông lúc trước cô sống chết không muốn đến gần ―― Cố Hoài Bích.

Hôm đó, Giang Thành tổ chức một buổi đấu giá cao cấp, vô cùng xa hoa lãng phí.

Biên Biên bị nhốt trong một cái hộp vuông bằng pha lê, trên đầu là ánh đèn cao trên trần nhà chiếu xuống cơ thể trắng nõn mềm mại của cô, cô mặc bộ đồ thỏ, bị mọi người trong buổi đấu giá nhìn ngắm nhìn.

Khi đó nhan sắc xinh đẹp của Biên Biên khiến cho tất cả đàn ông trong Giang Thành điên đảo.

Cô nàng thỏ Biên Biên ôm đầu gối, run bần bật, hai hàng nước mắt chảy ròng, giống như chú thỏ con bị dọa sợ.

Biên Biên vốn đã xinh đẹp nay thêm dáng vẻ sợ hãi này của cô càng làm cho đám đàn ông điên cuồng muốn chiếm hữu cô, vì cô mà ra giá trên trời.

Cố Hoài Bích mặc tây trang mang giày da ngồi ở hàng ghế sau cùng, mặt không cảm xúc nhìn Biên Biên, đáy mắt đen nhánh dậy sóng.

Chợt cậu đưa ngón tay lên, lập tức có vô số người mặc tây trang đen vào sảnh đấu giá, khống chế hiện trường, báo cảnh sát bắt giữ hết đám người giao dịch phi pháp.

Biên Biên hốt hoảng nhìn bốn phía, không biết phải làm sao.

Cố Hoài Bích chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.

Biên Biên sợ hãi, không dám nhìn vào mắt cậu, chỉ dám nhìn đến cổ cậu ――

Cổ áo tây trang ôm lấy cái cổ trắng ngần của cậu, tôn lên mấy phần khí chất cấm dục.

Biên Biên nơm nớp lo sợ thu ánh mắt lại, ôm đầu gối ngồi ở giữa những mảnh vụn pha lê, cực kỳ sợ hãi.

Bỗng nhiên người đàn ông trước mặt cởϊ áσ khoác ngoài, khoác lên trên người cô, giúp cô che da thịt trắng nõn lại.

Âu phục đắt tiền không mềm mại nhưng mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này khiến Biên Biên cảm thấy rất ấm áp.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn cậu gần như thế, người được gọi là "Quái vật" đáng sợ trong miệng mọi người.

Mặc dù được gọi "Quái vật" thế nhưng cậu chẳng xấu chút nào, cậu có gương mặt tinh tế, con ngươi màu quả phỉ* dường như có ánh sáng ở trong đấy, vẻ mặt cao lãnh tự phụ, mỗi một tấc da thịt đều như được tạo hóa tạo ra.

*Màu quả phỉ: quả phỉ có màu nâu sậm, ở đây ý nói màu mắt của Cố Hoài Bích là màu nâu sậm.

Biên Biên giật nảy mình.

Có chỗ nào giống quái vật đâu chứ, rõ ràng là thần linh mà!

......

Vô số lần Biên Biên hồi tưởng lại lần gặp gỡ đầu tiên của cô với Cố Hoài Bích, cô gọi đó là "Khoảnh khắc gặp quỷ."

Do là sau đó, Cố Hoài Bích tiếp quản toàn bộ tập đoàn xí nghiệp Cố thị, thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng, dùng khoản tiền quỹ của tập đoàn ngầm điên cuồng rót vào nghiên cứu cải tạo gen, mưu tính đảo lộn toàn bộ gen của con người.

Cố Hoài Bích bị xử tử hình.

Được trọng sinh lại, Biên Biên sẽ không vì sợ hãi mà rời xa cậu. Nếu cô thật sự là "Quý nữ" của cuộc đời cậu, vậy thì Biên Biên hy vọng có thể thay đổi được vận mệnh của cậu, để báo đáp ân tình năm đó.

Buổi chiều đầu tiên ở Cố gia không xảy ra việc gì.

Tầng hai có hai phòng, một phòng là của Biên Biên, phòng còn lại là của Cố Hoài Bích, trong nhà còn có Chu thẩm, bà là người chăm sóc cuộc sống hằng ngày ở đây, Chu thẩm không ở khu nhà này, mà ở chỗ dành cho người giúp việc.

Ở một góc độ nào đó mà nói, giữa tòa nhà gồm vài trăm phòng này, cũng chỉ có hai người cô và Cố Hoài Bích sống.

Đây là hậu quả của lời khuyên mười sáu chữ bị đại sư cường điệu quá mức ―― thanh mai trúc mã, sớm chiều làm bạn, không rời không bỏ, cả đời vô lo.

Tối đó, Biên Biên được chiêm ngưỡng bữa ăn thịnh soạn trên bàn ăn. Đầu bếp Cố gia thật sự rất có tay nghề, gà vịt thịt cá bình thường qua tay đầu bếp trở nên đa dạng vô cùng, Biên Biên chưa từng được ăn những món ngon tinh tế như vậy, so với đồ ăn khách sạn lớn nấu còn ngon hơn nhiều.

Một bàn đầy đồ ăn thế cũng chỉ có một mình cô ăn, còn Cố thiếu gia từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng đâu cả.

Biên Biên không muốn lãng phí thức ăn, ăn no đến bụng căng tròn.

Sau khi ăn xong, Cô hỏi Chu thẩm: "Anh Hoài Bích không ở nhà sao ạ?"

Chu thẩm đang thu dọn chén đũa, hiền lành trả lời: "Thiếu gia đang ở nhà."

"À, vậy anh ấy không ăn cơm ạ?"

"Thiếu gia ăn một mình trong phòng."

"Vâng."

Biên Biên gật đầu, cô cảm thấy nhiều đồ ăn thế này mà một người ăn thì quá lãng phí.

Buổi tối, Biên Biên chuẩn bị sắp xếp quần áo của mình bỏ vào trong tủ quần áo, nhưng phát hiện, tủ quần áo đã treo rất nhiều váy áo xinh đẹp, đều là số đo của cô.

Chu thẩm nói đây là do Đỗ Uyển Nhu chuẩn bị cho cô, cô có thể mặc tùy ý.

Biên Biên lấy một chiếc váy xinh đẹp ra, vui vẻ đứng ở trước kính ướm thử, cô chưa từng nhìn thấy nhiều váy đẹp thế này.

Ngắm nhìn một lúc, Biên Biên treo váy áo lên chỗ cũ, không động vào nữa.

Cô xếp quần áo của mình vào tủ ngay ngắn.

Cha cô từng nói, dẫu có nghèo nhưng đầu óc cũng không được nông cạn, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác. Còn nữa, khi cha kiếm được nhiều sẽ đều gửi cho cô nhiều váy áo xinh đẹp.

Tuy... Phần lớn đều bị Trịnh Tưởng Dung chiếm, nhưng cô cũng không phải nghèo túng đến nỗi thiếu quần áo.