Chương 7.1

Hai người sống chung dưới một mái nhà, thế nhưng để tránh mặt nhau suốt vài tháng thì cũng hơi khó.

Nếu không phải ngẫu nhiên còn có thể bám theo Cố Hoài Bích đi dạo trong vườn, có lẽ Biên Biên cho rằng tên này bốc hơi rồi.

Hôm thi lên cấp 2, Biên Biên mang theo sữa đậu nành Chu thẩm chuẩn bị cho cô tự đạp ra khỏi Vương Phủ Hoa Viên, xa xa trông thấy Cố Hoài Bích.

Cậu đeo khẩu trang màu đen, mặc áo sơ mi trắng vừa vặn và ngồi trong chiếc xe Mercedes Benz màu đen đang đỗ trước cửa.

Cùng lúc đó, hai vệ sĩ cũng lên xe đưa Cố Hoài Bích đến trường thi.

Cố Hoài Bích cảm giác có người nhìn cậu ở trước xe, cậu quay đầu lại nhìn Biên Biên.

Ánh mặt trời ban mai chiếu vào đôi mắt màu quả phỉ trong veo của cậu, hàng mi như đang tỏa sáng lấp lánh.

Biên Biên vừa uống sữa đậu nành vừa dắt xe đạp, ngây ngốc nhìn cậu.

Cố Hoài Bích thu tầm mắt, mặt vô cảm ngồi trong xe.

Chiếc Mercedes Benz từ từ chạy ra khỏi Vương Phủ Hoa Viên.

Xe vừa lăn bánh nên chạy khá chậm, Biên Biên đạp xe đạp còn có thể chạy song song với cậu, cách nhau một lớp cửa kính màu đen, cô vẫy tay với cậu miệng mấp máy, dường như muốn nói gì đó.

Cố Hoài Bích có thể đọc được khẩu hình miệng của cô, cô nói cậu cố lên đừng lo lắng quá.

Thiếu niên thở hắt phát ra một tiếng khinh thường, mấy cuộc thi này, cậu nhắm mắt cũng làm được. Người cô nên lo lắng là chính cô đấy.

Tài xế đạp chân ga tăng tốc lên, Cố Hoài Bích thấy Biên Biên bị bỏ lại phía sau, chợt nói: "Còn sớm, không gấp."

Tài xế nhìn kính chiếu hậu lập tức hiểu ra, gã buông chân ga, giữ vận tốc 20 km/h, từ từ chạy đến trường...

Đây là lần thứ hai Biên Biên đạp xe đạp đuổi theo xe hơi, cô nhìn cửa xe màu đen mỉm cười dù là cái gì cô cũng không nhìn thấy.

Cố Hoài Bích cảm thấy cô rất ngốc, người khác thích cô hay ghét cô, cô đều không biết, trong khoảng thời gian này cậu đối xử với cô thế nào vậy mà còn chạy đến trước mặt cậu.

Xe đạp chạy song song với xe hơi chừng hai trăm mét, tài xế không nhịn được nữa quay đầu lại nói: "Thiếu gia, nên đi nhanh thôi."

Cố Hoài Bích nói: "Đi thôi."

Vì thế xe hơi tăng tốc, thiếu niên quay đầu lại nhìn bóng dáng cô gái dần dần xa rồi biến mất ở chỗ rẽ.

Cậu dời ánh mắt qua chỗ khác, không kìm lòng nổi mà xoa tay lên ngực trái.

Một cảm giác cách trở xa xôi bao lấy trái tim cậu, cậu bắt đầu thấy đau quặn, giống như sao trời rơi xuống ngân hà, ánh dương ấm áp rơi xuống khe núi, cỏ cây vạn vật rơi vào mùa xuân và cuối cùng cậu cũng rơi vào khói lửa nhân gian.

**

Biên Biên thi sơ khảo rất thuận lợi, điểm số của cô đủ vào trung học Gia Đức mà cô yêu thích. Cùng lúc đó, Cố Hoài Bích cũng thuận lợi thi vào Gia Đức.

Không chỉ có thế, Biên Biên thi được điểm rất cao đủ điều kiện để xin học bổng của trường Gia Đức, trường học cân nhắc đến gia cảnh của cô nên giảm hoàn toàn học phí và tất cả chi phí phụ cho Biên Biên.

Thế là Biên Biên không cần nhận quỹ của Đỗ Uyển Nhu cho cô cũng có thể vào trung học Gia Đức học tập, chuyện này khiến cho gánh nặng tâm lý của cô tan thành mây khói.

Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, cô phải về quê đợi một thời gian, khoảng chừng một tháng, về quê tránh nóng nhân tiện giúp đỡ cửa hàng bánh ngọt của ông bà ngoại lớn tuổi ở trên trấn.

Trước khi đi Đỗ Uyển Nhu mua cho cô rất nhiều váy đẹp mới, Biên Biên trả lại nói không cần nhưng là Đỗ Uyển Nhu khăng khăng cô phải nhận cho bằng được: "Cái này không phải vô duyên vô cớ mà cô cho con, cô nghe quê các con có rất nhiều bạch phục linh tốt cho lá lách và dạ dày dùng để an thần cũng tốt nữa, khi nào về mang cho cô một ít."

Nghe thế Biên Biên mới chịu nhận mấy cái váy xinh đẹp đó, trong lòng nghĩ về nhà rồi đảm bảo sẽ chọn cho cô Đỗ bạch phục linh tốt nhất.

Đỗ Uyển Nhu tuy rằng nghiêm khắc, có đôi khi áp lực công việc quá cũng sẽ không kiềm chế được mình nhưng bà đối xử với Biên Biên rất tốt.

Cô gái lương thiện thật thà đến thế thật sự hiếm thấy, đặc biệt là đứa trẻ này từ bé đã mất mẹ cho nên bà đối đãi cô như con gái ruột của mình, đôi lúc sẽ nghiêm khắc với cô nhưng đa số là lúc ở trước mặt Cố Hoài Bích để kiềm cậu lại thôi.

Cố Hoài Bích rất bướng bỉnh, khó mà dạy dỗ lại còn hướng nội nên không chịu tiếp xúc với người khác. Ba năm trước đây, sau khi xảy ra chuyện đó toàn bộ Vương Phủ Hoa Viên nhiều trẻ con như vậy thế mà không một đứa trẻ nào dám đến gần Cố Hoài Bích.

Cậu trong miệng bọn chúng biến thành "Quái vật," mỗi khi đêm khuya, bọn chúng sẽ đóng chặt cửa sổ bởi vì ban đêm Cố Hoài Bích thường hay đi dạo trong Hoa Viên.

Khó khăn lắm Biên Biên mới trở thành cô gái đầu tiên dám ở bên cạnh cậu.

Đỗ Uyển Nhu biết Cố Hoài Bích đối xử với Biên Biên khác với những người khác, thế nên mượn cơ hội hai người phạm lỗi, mượn tay Biên Biên hạn chế hành động của Cố Hoài Bích.

Nhưng sao Cố Hoài Bích có thể đi vào khuôn khổ dễ dàng như vậy, cho nên có tình huống như hiện tại, cậu đẩy Biên Biên ra, lần thứ hai đóng chặt cửa phòng tự nhốt mình trong đấy.

Thế mà Đỗ Uyển Nhu cũng không sốt ruột, bà tin cô gái này chính là "Quý nữ" trong mệnh của Cố Hoài Bích, cô nhất định sẽ thay đổi được cậu.

......

Đêm trước khi đi, Biên Biên gõ cửa phòng Cố Hoài Bích.

"Cố Hoài Bích, ngày mai tôi về nhà rồi."

Không ngoài dự đoán cậu không có trả lời, thế nhưng Biên Biên biết cậu đang ở trong phòng.

"Ở quê tôi có nhiều đặc sản lắm, có linh chi mọc tự nhiên, cam thảo, còn có bánh me chua ăn ngon lắm... Anh có cần tôi mang gì cho không?"

Cố Hoài Bích vãn không trả lời, Biên Biên thở dài, xoay người trở về phòng, nhưng cô không đóng cửa, cô ghé vào kẹt cửa nhìn ra bên ngoài.

Biên Biên nhìn mười mấy phút rồi vẫn không thấy Cố Hoài Bích có ý ra ngoài, đương lúc Biên Biên muốn từ bỏ thì nghe một tiếng "Cạch", cửa phòng đối diện mở ra một khe hở.

Trong khe hở tối om, một chiếc hộp bằng sắt được đẩy ra, sau đó, cửa phòng lập tức bị đóng lại hình như không muốn bị phát hiện.

Biên Biên vội vàng đi qua, ngồi xuống cầm cái hộp lên.

Đó là một hộp chocolate nhập khẩu còn chưa mở, trên hộp có chữ viết không giống tiếng Anh cho lắm, hình chocolate trên hộp nhìn thơm ngon vô cùng.

Cố Hoài Bích tặng cô chocolate nha!

Trên hộp chocolate có một tờ giấy, trên đó viết bốn chữ khỏe khoắn ――

Lá cây, bùn đất.

Cậu đây là muốn "Đặc sản."