Chương 5.3

Mặt sông sóng nước lấp lánh, nhiều nhà cao tầng cao chót vót nối nhau san sát, nhưng ở trong mắt Cố Hoài Bích, đây giống như một khu rừng được xây bằng đất thép.

Biên Biên di chuyển sang ngồi bên cạnh Cố Hoài Bích, đưa đầu ra, cẩn thận ngắm nhìn bên ngoài.

"Oa." Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, vừa sợ hãi vừa vui mừng nói: "Thật sự rất đẹp đó."

Cố Hoài Bích không đáp lời mặc cô cảm thán, tuy cô ríu rít mãi có hơi phiền, nhưng... Ở trên hàng trăm ngôi nhà nguy hiểm này, ngược lại cậu cũng không cảm thấy cô đơn.

"Mau nhìn tòa nhà kia kìa!" Biên Biên chỉ vào tòa cao ốc cao nhất nói: "Tòa nhà đó cao bằng chỗ chúng ta ngôi bây giờ nè, lần sau chúng ta không ngồi bánh xe đu quay nữa, muốn ngắm cảnh thì đến đó đi, không phải tốn tiền."

Cố Hoài Bích nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, không đếm xỉa nói: "Tòa nhà đó cô không vào được đâu."

"Tại sao chứ?"

"Tòa nhà này là công ty lớn có vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt, liệu có để một học sinh tiểu học như cô vào ngắm cảnh không?"

"Cũng đúng." Biên Biên thở dài, quả nhiên trên đời này không có bữa ăn nào không phải trả tiền.

"Nhưng tôi có thể đưa cô vào."

Biên Biên ngạc nhiên nhìn phía Cố Hoài Bích, đôi mắt cậu đen nhánh, thản nhiên nhìn tòa nhà cao tầng, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng ――

"Tòa nhà đó thuộc sở hữu của Cố thị."

**

Sau khi bánh xe đu quay lên đến đỉnh thì bắt đầu đi xuống dần, Biên Biên quan sát Cố Hoài Bích, suốt quá trình trông cậu rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, cũng không quá vui vẻ. Hoàn toàn không giống thiếu niên mười ba tuổi ít khi ra khỏi nhà, cô không biết cậu thận trọng cái gì nữa, được ra ngoài chơi nên chơi hết mình thoải mái.

Chàng trai và cô gái nhỏ dẫm lên ánh trăng về nhà, Biên Biên đi bên cạnh cậu, tò mò hỏi: "Cảnh đẹp không?"

"Tôi thích đứng ở chỗ cao."

"Tại sao?"

"Không biết, chỉ là thích."

"Nhà các anh có tòa nhà cao nhất Giang Thành, sau này ngày nào anh cũng có thể đứng ở trên đó."

Cố Hoài Bích đương nhiên có thể ngày nào cũng được đứng trên đó nếu như tương lai cậu trổ hết tài năng, có đủ ưu tú để kế thừa gia sản Cố thị.

"Vẫn chưa đủ cao." Cố Hoài Bích nói: "Tôi muốn đứng ở nơi cao hơn."

"Này còn chưa đủ cao?"

"Chưa đủ."

Biên Biên cúi đầu nghĩ gì đó, bỗng nhiên nói: "Vậy anh có thể tới nhà của tôi ở quê! Tôi có thể đưa anh đi leo núi, núi đã lớn còn cao ngất nữa! Đứng ở đỉnh núi có thể nhìn thấy con sông uốn lượn, khi đó, tòa nhà cao tầng này so với kiến còn nhỏ hơn nhiều."

Cố Hoài Bích nhìn cô gái bên cạnh, cậu nghĩ tới mùi hương trên người cô, mùi hương ấy đến từ rừng rậm và mùi hương nguyên thủy của cỏ cây...

"Đưa tôi đến nhà cô đi." Đáy mắt Cố Hoài Bích lộ ra vẻ mong chờ: "Tôi muốn nhìn xem núi cao và rừng rậm."

Biên Biên nhíu mày: "Hiện tại chỉ sợ không được, phải đợi đến kỳ nghỉ..."

Hai người nói xong đi đến tường rào phía tây Vương Phủ Hoa Viên, Cố Hoài Bích quay về theo đường cũ, còn Biên Biên thì đi cửa chính, không cần phải lại cùng cậu trèo tường leo núi.

Biên Biên mới vừa đi vào Hoa Viên, Chu thẩm vội vàng chạy tới, lo lắng nói với cô: "Tiểu thư Biên Biên, phu nhân ở phòng khách chờ cô."

Lòng Biên Biên chùng xuống, cô biết bọn họ ra ngoài thế này chắc chắn Đỗ Uyển Nhu đã biết.

Trong phòng khách, Đỗ Uyển Nhu vẫn còn mặc váy dạ hội hôm nay bà đi dự tiệc, đến búi tóc còn chưa tháo, bà liếc nhìn Biên Biên, thật ra bà không trách cô, chẳng qua chỉ để cô đứng bên cạnh chờ.

Rất nhanh sau đó, Cố Hoài Bích cũng bị vệ sĩ đưa vào sảnh ngoài.

Cậu đứng ở bên tường nhìn thấy Biên Biên đang thấp thỏm không thôi, liền biết mọi chuyện bại lộ.

"Biên Biên, các con đi đâu vậy?" Đỗ Uyển Nhu quay đầu hỏi Biên Biên.

"Chúng con đi... Đi ngồi bánh xe đu quay." Giọng của Biên Biên nhỏ như tiếng ruồi muỗi, chột dạ đến độ không dám ngẩng đầu nhìn bà.

"Là con ép cô ấy đi theo con ra ngoài." Cố Hoài Bích nhìn Đỗ Uyển Nhu, cười lạnh: "Đi theo con, cô ấy phải nghe lời con, không phải sao?"

Đỗ Uyển Nhu không để ý đến Cố Hoài Bích, chỉ phía đối diện nói: "Biên Biên, lúc con đến nhà của chúng ta, mọi phép tắc cô đã nói cho con rất rõ ràng đúng không?"

Môi Biên Biên run run gật đầu.

Ở Cố gia, dù có là trẻ con thì làm sai vẫn phải chịu phạt và trả giá cho lỗi lầm của mình.

"Chuyện này không liên quan đến cô ấy." Cố Hoài Bích mở miệng lần thứ hai: "Là con ép cô..."

"Biên Biên đã nhận lỗi, có điều Cố Hoài Bích con càng sai càng nghiêm trọng, mẹ nói bao nhiêu lần rồi, con muốn ra ngoài cứ nói với mẹ."

"Lại giống như lần trước nhốt con ở trong xe?"

Hiển nhiên thái độ của cậu làm Đỗ Uyển Nhu nổi giận: "Con biết mình là cái bộ dạng quỷ quái gì mà, còn ngại lời đồn bên ngoài không đủ nhiều sao, năm nay con đã mười ba tuổi, không được làm một thiếu gia tùy hứng, làm xằng làm bậy."

Khóe mắt Cố Hoài Bích lạnh đi, huyệt thái dương có gân xanh nổi lên: "Con có cái bộ dạng quỷ quái gì..."

Đỗ Uyển Nhu phát hiện mình lỡ lời, chẳng ngờ mình lại cãi nhau với Cố Hoài Bích, bà biết tính tình của con trai mình, nếu cậu thật sự nổi giận, tình hình chắc chắn không xong.

"Cố Hoài Bích, kiềm chế tính tình của con."

Cố Hoài Bích hạ cánh tay bất giác run rẩy của mình xuống bên người, đáy mắt đen nhánh của cậu chứa một tầng hàn ý.

Đó là lần đầu tiên Biên Biên nhìn thấy Cố Hoài Bích nổi giận, cả người cậu nhìn đâu cũng thấy hung dữ, khiến cho đáy lòng người ta phát rét.

Đỗ Uyển Nhu chăm chú nhìn Cố Hoài Bích, ánh mắt và giọng nói có chứa sự uy hϊếp: "Con cũng không muốn dọa sợ người bạn duy nhất của mình đúng chứ?"

Thật lâu sau, nắm tay nắm xiết chặt của Cố Hoài Bích rốt cuộc cũng buông lỏng ra: "Con nhận phạt, muốn phạt như thế nào đều tùy mẹ."

Đỗ Uyển Nhu nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của cậu không hề sợ bị đánh, cậu có thể chất khác với trẻ con bình thường, đối phó với trẻ con phải nhẹ nhàng "Dùng cách xử phạt về thể xác" căn bản không uy hϊếp được cậu.

Cố gia trẻ con không ít, nhưng đều có phép tắc biết an phận, duy chỉ có một mình Cố Hoài Bích, không kiêng nể gì, lớn lên ngang ngược, không đặt ai trong mắt cả.

"Từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ không phạt con nữa."

Đỗ Uyển Nhu nhìn Cố Hoài Bích, nghiêm giọng nói: "Từ nay về sau bất luận là con phạm lỗi gì, Biên Biên sẽ chịu phạt thay con."

Cố Hoài Bích nắm chặt nắm tay, cậu biết, Đỗ Uyển Nhu muốn dùng cách này kiềm cậu lại mà.

Cậu cười lạnh, con ngươi lạnh lẽo: "Mẹ cho rằng con sẽ quan tâm?"

"Nếu con không quá ngang ngạnh, nên quan tâm."

Đỗ Uyển Nhu đứng lên lạnh lùng nói với cậu: "Khi con vẫn còn là quái vật, lựa chọn ở con."