Chương 5.1

Sắc trời dần tối, Biên Biên không dám ở lâu trên sườn núi, cô nhanh chóng đuổi theo Cố Hoài Bích.

Hai người rất nhanh đã đi đến đường cái, Biên Biên ngẩng đầu, thấy miệng Cố Hoài Bích ngậm một nhành cỏ xanh, thái độ khinh khỉnh, hoàn toàn không giống một thiếu gia danh môn.

Đường xá bắt đầu lên đèn rực rỡ, bọn họ đi vào khu vực trung tâm thành phố sầm uất, đôi mắt đào hoa của Cố Hoài Bích bỗng nhiên sáng quắc lên, nhìn phía Biên Biên: "Đi đâu?"

Biên Biên nói: "Anh muốn đi đâu."

Cậu đá văng đá vụn dưới chân: "Tùy cô."

"Vậy anh muốn làm cái gì?"

Cố Hoài Bích mất kiên nhẫn nói: "Nếu tôi biết bản thân mình muốn làm cái gì, thì mang theo cô làm chi?"

Biên Biên thấp giọng hỏi: "Vậy là anh chưa từng đi xem phim hay là công viên trò chơi à?"

Cậu dùng giọng mũi không tình nguyện đáp: "Đúng."

Thế này quá đáng thương rồi.

Tuy Biên Biên ở trấn nhỏ vùng sông nước, nhưng cũng từng đến rạp chiếu phim, cha cũng đưa cô đến công viên trò chơi, còn ngồi bánh xe đu quay nữa.

"Thế anh cũng không đi bánh xe đu quay."

"Không có."

"Bánh xe đu quay thật sự rất cao rất cao, ngồi ở phía trên có thể nhìn toàn cảnh xung quanh và tất cả nhà cao tầng đều ở dưới chân chúng ta."

Biên Biên kích động, miêu tả bánh xe đu quay thần kỳ sinh động như thật cho Cố Hoài Bích.

Trong mắt Cố Hoài Bích lóe lên một tia sáng nhạt, phút chốc vụt tắt mất. Cậu im lặng một lúc, lát sau trầm giọng nói: "Ấu trĩ."

Biên Biên nhìn đồng hồ, bây giờ đi chơi bánh xe đu quay có thể ngắm cảnh đêm Giang Thành.

Biên Biên đi tới kéo tay Cố Hoài Bích: "Không cần nghĩ nữa, trước tôi đưa anh đi ăn ngon, sau đó chúng ta lại đi chơi bánh xe đu quay."

"Đừng chạm vào ông đây."

Cậu dịch tay mang bao tay ra phía sau, không cho cô chạm vào.

Biên Biên rút tay về, trong bụng nói không cho chạm thì không chạm, có ai thích chạm vào anh đâu.

Cách nhà lớn vài trăm mét là đến trung tâm thành phố, người cũng dần đông lên.

Cố Hoài Bích lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang màu đen đeo lên, che khuất nửa khuôn mặt, tóc mái rũ xuống tự nhiên, che đi cặp mắt màu quả phỉ xinh đẹp của cậu.

"Anh sợ bị người khác nhận ra à?" Biên Biên tò mò hỏi.

"Không phải." Cố Hoài Bích xoa xoa mũi: "Quá hôi."

Biên Biên hít một hơi sâu, ở quanh đây không có mùi gì hết, có chỗ nào hôi chứ?

Hiển nhiên Cố Hoài Bích không chịu nổi mấy mùi này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Biên Biên nhún nhún vai, được rồi, bây giờ bắt đầu ra vẻ đại thiếu gia tự cao tự đại rồi nhỉ.

Hai người đi đến trung tâm thương mại, Biên Biên vốn đang lo Cố Hoài Bích sẽ không nghe lời chạy loạn, dù sao cậu cũng không thường ra ngoài.

Thế nhưng Cố Hoài Bích Chính không hề chạy lung tung, cũng không xem náo nhiệt vớ vẩn, cậu rất nghe lời đi bên cạnh Biên Biên, cho dù là nhìn thấy cái gì đó mới mẻ, cậu chỉ nhìn lâu thêm vài giây, sau đó rụt rè dời ánh mắt đi.

Biên Biên cảm thấy vị Cố thiếu gia này tuy rằng hành vi có chút khác thường, ví dụ như cách trèo cửa sổ hay leo tường có hơi hù dọa người khác... Nhưng đa phần, cậu vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, ít tiếp xúc với đám trẻ cùng tuổi.

Thật ra Biên Biên rất ít khi đi dạo mua sắm, đặc biệt là đến một con phố ăn vặt, cô chớp chớp hai mắt, con ngươi phát sáng cả lên.

"Cố Hoài Bích, anh có muốn ăn khoai tây chiên không?"

"Hay là sữa chua chiên?"

"Còn đồ nướng, anh không muốn ăn một xiên nào thật à?"

......

Cố Hoài Bích ngửi thấy mùi các loại đồ ăn chiên đầy dầu mỡ bị huân đến buồn nôn, cậu kéo khẩu trang lên, trầm giọng nói: "Không ăn."

"Được rồi."

Biên Biên lấy từ túi tiền tiêu vặt thêu hoa của cô ra mười đồng mua một phần khoai tây chiên.

"Thật sự không ăn sao." Cô dùng tăm ghim một miếng khoai tây vàng óng ánh lên, đưa tới trước mặt Cố Hoài Bích, dụ dỗ cậu: "Ăn ngon lắm đó."

Cố Hoài Bích lập tức lui về phía sau hai bước, cúi đầu che miệng, nôn một chút, như là thật sự buồn nôn!

Biên Biên kéo kéo khóe miệng, này cũng... Quá khoa trương rồi. Nhưng cô vừa nghĩ lại, Cố Hoài Bích quả thực kiêu ngạo, ngày thường ăn cơm đều không ăn cùng cô mà ăn một mình ở trong phòng, có lẽ cậu rất kén ăn.

Cố Hoài Bích đứng ở đầu phố chờ cô, Biên Biên vội thổi miếng khoai tây nóng bỏng, muốn chiến đấu nhanh nhanh tránh để cậu đợi lâu.

Đúng lúc này, ở đối diện Biên Biên có vài cô gái đi tới, người đứng giữa các cô ấy... Thế mà là chị họ Trịnh Tưởng Dung của cô.

Trịnh Tưởng Dung nhìn thấy Biên Biên, đổi sắc mặt nói: "Làm sao mày lại ở đây?"

Nghĩ đến chuyện ở Cố gia hôm ấy, hiện tại Trịnh Tưởng Dung còn nghẹn một bụng lửa giận đây.

Biên Biên bưng khoai tây chiên, trả lời: "Tôi đi chơi."

"Tưởng Dung, đây là ai vậy?"

Trịnh Tưởng Dung tức giận nói: "Em họ tớ."

"Đây là cô em họ không biết xấu hổ ở quê đó à?"

Trịnh Tưởng Dung nghe thấy bọn chị em nói như vậy có hơi chột dạ.

Lúc trước cô ta khoe khoang với nhóm chị em của mình rằng mình từng đến Vương Phủ Hoa Viên, đồng thời còn hung hăng diss Biên Biên một trận, nói cô không biết xấu hổ mà khóc lóc làm loạn kiên quyết muốn dọn đến Cố gia, cướp đi cơ hội của mình.

Nhóm chị em còn cùng nhau phỉ nhổ Biên Biên, nói muốn giúp Trịnh Tưởng Dung xả giận.

"Vừa nhìn thấy đã biết là tiểu Bạch Liên, khí chất gái điếm."

"Tâm cơ quá sâu mà, vì muốn ở Cố gia mà đi cướp cơ hội của Tưởng Dung!"

......

Biên Biên biết miệng mồm Trịnh Tưởng Dung không tích đức, nhưng cô đang vội, nên cũng không muốn cãi cọ cùng các cô ấy, chỉ nói: "Tôi còn có việc, đi trước."

"Đứng lại, hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng với Tưởng Dung."

"Đúng vậy, không cho cô đi!"

Đám chị em của Trịnh Tưởng Dung ngăn cản không cho Biên Biên đi, hung hăng nói: "Dám làm không dám chịu sao, để chúng tôi nói chuyện này cho mọi người biết, nói nhà quê như cô không biết xấu hổ đi cướp đồ của người khác."

Nhưng mà nữ sinh kia còn chưa dứt lời đã hét lên, Cố Hoài Bích đeo khẩu trang ở phía sau nắm lấy đuôi tóc đuôi ngựa của cô ta, trực tiếp xách cô ta lên khỏi mặt đất!

Sức lực cả người cô ta đều nhờ tóc chống đỡ, nữ sinh đau đớn hét lên: "Đau quá!"

Cố Hoài Bích xách tóc cô ta lên, con ngươi hẹp dài liếc một cái, giọng nói trầm thấp nhưng đầy lực uy hϊếp cất lên: "Khi dễ người của tôi?"

Mấy nữ sinh xung quanh bị dọa ngây người, đặc biệt là Trịnh Tưởng Dung, cô nhận ra đôi mắt tà ác đó, đây đúng là Cố Hoài Bích người dọa cô ta ngày hôm ấy sợ tới mức rụt vào trong góc cả người phát run.

Nhóm nữ sinh hô lớn: "Bắt nạt nữ sinh, cậu cũng thật quá đáng!"

Cố Hoài Bích lạnh nhạt liếc các cô: "Cái này mà quá đáng?"

Nói xong, cậu trực tiếp ném cô gái nói năng lỗ mãng kia đi, không chút khách khí ném cô ấy xuống đất, không hề có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.

Nữ sinh chật vật đứng lên, ôm tóc khóc đến thở hổn hển.

Đến cả Biên Biên còn bị dọa ngây người, mặc dù cô biết Cố Hoài Bích hành động khác người, nhưng không nghĩ tới cậu thế mà không kiêng nể chỗ nào.

Nhân lúc Cố Hoài Bích còn chưa làm ra chuyện gì đáng sợ hơn, Biên Biên vội vàng kéo cậu đi.

Trên đường đi, cô nhỏ giọng trách cứ: "Sao anh có thể động tay động chân với nữ sinh chứ?"

"Làm sao?"

"Là con trai, anh không thể động tay động chân với con gái đâu." Biên Biên thấy cậu có vẻ thật sự không hiểu, vì thế kiên nhẫn giải thích nói: "Bởi vì sức con trai mạnh hơn con gái nhiều cho nên không thể ức hϊếp con gái, bằng không trông không có phong độ."

"Phong độ cái rắm."

"......"