Đoạn nhạc đệm này trôi qua không lâu thì họ đã đến Thanh Vân Tự, chùa miếu xây dựng giữa sườn núi, mây khói lượn lờ, nên xe ngựa cũng chỉ có thể dừng ở dưới chân núi.
Thẩm Hi vừa xuống xe đã được Tiêu Ngôn đỡ lấy, hai người cùng nhau vào chùa.
Sau giờ ngọ, sắc trời rõ ràng vẫn trong xanh mà lúc này đã chuyển sang âm u, vô tình kéo theo cảm giác nặng nề.
Vì mới vào đầu xuân, gió trong núi se lạnh, may mà trong chùa vẫn rất ấm áp.
Thẩm Hi cầm lấy nén hương đang cháy, quỳ trên bồ đoàn, nhẹ nhàng dập đầu.
Nàng không tin Thần Phật, nhưng thân ở chùa miếu vẫn có sự kính sợ.
Tuy nhiên, mùi đàn hương ở nơi này lại gợi lên những hồi ức ướŧ áŧ mê loạn trong lòng nàng.
Cung thất tĩnh mịch, bàn ăn lạnh lẽo, lư hương lượn lờ.
Chỉ cần một chút run rẩy yếu đuối cũng sẽ để lại bóng đêm vô tận, một mảng đỏ sậm xen lẫn đỏ nhạt lan ra khắp nơi.
Cơn đau như thiêu đốt kia trải qua bao năm vẫn không tiêu tan, dường như vẫn dừng lại ở cổ tay, xương quai xanh và những nơi khác trên người nàng.
Một bên là vị hôn phu đang thành tâm cầu phúc cho mình, một bên là những hình ảnh vĩnh viễn không thể để cho người khác biết.
Thẩm Hi siết chặt ngón tay, cố gắng dùng đau đớn để khiến mình có thể thoát khỏi những ký ức u ám đó.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, mà sau khi rời khỏi chính điện một lúc lâu, nàng vẫn cảm thấy mùi đàn hương quanh quẩn trên người đang lan vào phế phủ, như hình với bóng.
Tiểu sa di vừa đưa bọn họ đến đại điện trong chùa vừa cười nói: "Các thí chủ, hôm nay trong tự có khách quý đến, trụ trì Hoằng Chân đang tự mình giảng kinh.’’
Khách quý?
Hiện giờ Thẩm gia tuy suy tàn, nhưng thanh danh ngày xưa vẫn còn, Tiêu Ngôn lại là thế tử của Bình vương, người có thể khiến cho tăng nhân ở Thanh Vân Tự nói từ ‘’khách quý’’ trước mặt họ chắc chắn không phải người tầm thường.
Nhưng Thẩm Hi nghĩ, miễn không phải người của Lục gia và Cố gia là được.
Nàng kiềm chế sự bối rối trong lòng, thấp giọng nói: "Đa tạ.’’
Tiêu Ngôn hình như có chút tò mò: "Chắc không phải là tổ mẫu chứ?’’
‘’Hẳn là không phải.’’ Thẩm Hi miễn cưỡng nở nụ cười, "Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của Thái phi, lão nhân gia người sao lại xuất cung vào lúc này?"
Tiêu Ngôn hơi nhướn mày, đột nhiên mỉm cười: "Đến ngày đó muội nhất định phải tới.’’
Thẩm Hi xoa xoa cổ tay, nhỏ giọng đáp: "Điều đó là tất nhiên.’’
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị trước nhưng một khắc kia khi bước vào đại điện, nàng vẫn cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Trong đại điện, ai nấy cũng như các vì sao đang vây quanh mặt trăng, đều tập trung vào một người.
Cũng không biết là ai lắm miệng hỏi một câu: "Đó có phải là tiểu thư Thẩm gia và Tiêu thế tử không?" Đám người bỗng nhiên như nước chảy tản ra.
Những tiếng ồn ào ban đầu cũng bỗng chốc lặng đi.
Bên tai Thẩm Hi vang lên từng hồi trống như muốn nổ tung.
Trong điện mùi đàn hương tràn ngập, ánh nến cháy lên màu sắc ấm áp, nhưng trong khoảnh khắc ấy tất cả đều trở nên u tối, chỉ có quý nhân ở giữa đám người là vẫn sáng ngời.
Cao quý tuấn mỹ, như tiên nhân không vướng bụi trần.
Dù cho chỉ mặc thường phục vẫn thanh tao như hạc trên trời cao, chỉ đứng nơi ở đó cũng đã cướp đi toàn bộ ánh sáng của thế gian.
Hắn trầm tĩnh nhìn về phía nàng, thần sắc tự nhiên mà tùy ý, thoạt nhìn thờ ơ vô cùng.
Tân đế Tiêu Độ Huyền.
Các đốt ngón tay của Thẩm Hi không khống chế được mà run rẩy, nháy mắt đối diện với tầm mắt của hắn, nàng như rơi xuống hầm băng, máu trong người đều phát lạnh.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Những ký ức hỗn loạn như cánh đồng hoang vu bị tia lửa thổi vào, vỏn vẹn trong nháy mắt một lần nữa cháy rực.