Chương 5: Dao động

Hai năm trước Tề vương nổi loạn, phụ thân của Thẩm Hi chịu đủ sự nghi kỵ và ngờ vực của Tiên đế, liền không do dự mà trở thành kẻ phản nghịch.

Tề vương tín nhiệm ông, giao cho ông chức tướng lĩnh.

Trong hai năm đó, đến cả trẻ nhỏ ở nông thôn cũng biết quyền lực và danh tiếng của phụ thân nàng ở Yến địa lớn đến mức nào.

Tuy sau này ông quy thuận đầu hàng, còn lấy thân mạo hiểm, cung cấp rất nhiều tình báo quan trọng cho triều đình, nhưng hành động phản bội trước kia vẫn không thể thay đổi.

Nhắc đến phụ thân, khuôn mặt Thẩm Hi vốn đã mệt mỏi lại càng thêm u sầu.

Hiện rõ ở giữa đôi lông mày thiếu nữ.

Đầu ngón tay Tiêu Ngôn khẽ nâng, vô thức muốn vuốt nhẹ hàng mày ấy, mà đúng lúc này, Thẩm Hi cũng vô tình ngước mắt nhìn lên.

Bốn mắt giao nhau, nam tử có chút hoảng loạn buông tay xuống.

‘’Biểu muội." Tiêu Ngôn nhìn nàng, ngón tay hơi cuộn lại, mím môi nói: "Ta nhất định sẽ không để phụ thân muội xảy ra chuyện gì, hãy tin ta.’’

Hai người bên này nói chuyện mấy vị cô mẫu cữu mẫu bên kia lại lặng lẽ đến gần, đồng loạt nhìn họ bằng ánh mắt trêu ghẹo.

‘’Nhìn hai vị này xem." Một vị cô mẫu trêu chọc: ‘’Như hình với bóng, làm mấy người già chúng ta không thể không ngưỡng mộ.’’

Một vị cô mẫu khác cũng hùa theo: "Đúng vậy, thật là.’’

Các bà ở bên kia đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, không khỏi cười nói: "Phải rồi, buổi chiều Nhị cô nương sẽ cùng chúng ta đến Thanh Vân Tự dâng hương, ngôi chùa này có vài phần đặc biệt, thế tử có muốn đi cùng không?"

Chùa Thanh Vân là do tiền triều xây dựng, có người nói rằng những đôi phối ngẫu cùng đi dâng hương, nếu là người được định sẵn trong mệnh thì sẽ được thần tiên phù hộ, cuối cùng trở thành người thân thuộc.

Nhưng nếu không phải là người có duyên, sẽ mỗi người đi một ngả, hóa giải một đoạn nhân duyên.

Thẩm Hi thân là nữ quyến, tự nhiên cũng biết được lời đồn này, lập tức cảm thấy không vui.

Cân nhắc lợi hại, so đo được mất.

Nàng chưa bao giờ tin cái gì gọi là duyên phận hay định mệnh, trong hôn nhân điều nàng quan tâm chỉ là giá trị lợi dụng của đối phương.

Nhưng Tiêu Ngôn nghe vậy, hai mắt lại sáng lên.

‘’Thật vậy sao bá mẫu?" Tiêu Ngôn nhìn về phía nàng: "Thế, ta cùng đi với mọi người.’’

Đôi mắt ấm áp của y sáng ngời, Thẩm Hi im lặng một lát, rốt cuộc cũng không nói gì.

Thôi vậy, đi thì đi.



Thanh Vân Tự nằm ở thành phía Tây, cách phủ của Việt quốc công một khoảng không xa.

Thẩm Hi chống cằm, lơ đãng nghe đường tỷ Thẩm Dao hưng phấn nói: "Lâu ngày không gặp, Nhị muội muội ngày càng xinh đẹp, có thể cưới được thê tử tốt như muội, Tiêu thế tử thật là may mắn."

Hai người tuy đã đính hôn, nhưng chưa chính thức hành lễ phu thê.

Nên dù đi cùng một đường cũng không thể ở chung một chỗ.

Thẩm Hi cùng các tộc tỷ ngồi trên xe ngựa, Tiêu Ngôn lại cưỡi ngựa đi theo bên ngoài, nghe vậy, giọng nói của hắn ôn tồn: "A tỷ nói đúng, có thể lấy được biểu muội làm vợ, là may mắn của ta."

Y luôn như vậy, thẳng thắn bày tỏ tình cảm, để mọi người đều biết y yêu nàng nhiều như thế nào.

Thẩm Hi đã từng không chút để ý, nhưng hôm nay Thẩm gia thất thế, Tiêu Ngôn lại vẫn đối với nàng như vậy, khiến lòng nàng không tránh khỏi dao động.

Thẩm Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên nói: "Tiêu, Tiêu thế tử, sao ngài lại ở đây?"

Không chỉ có nàng ấy mà mấy vị tộc tỷ khác cũng rất kinh ngạc.

Mắt thấy Thẩm Dao đỏ mặt, dần dần yên tĩnh lại, Thẩm Hi mỉm cười, ‘’Được rồi, biểu ca." Nàng nhẹ giọng nói: ‘’Đường phía trước xóc nảy, huynh cẩn thận một chút.’’

Tiêu Ngôn cười đáp: "Được được, đều nghe lời muội.’’