Sao y lại tới đây?
Từ sau khi từ biệt ở Yến địa, Thẩm Hi đã lâu không gặp y.
Tâm trạng nàng vẫn còn rất bất an, chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy bóng dáng của Bình vương thế tử Tiêu Ngôn.
Nam tử bước đi nhẹ nhàng, ôn hòa như ngọc.
Thân mặc trường bào màu xanh, trên áo có thuê hoa văn thanh trúc, từng bước đi về phía nàng, ý cười hiện lên trên môi: "Biểu muội.’’
Tất cả tình cảm đều được viết rõ trong đôi mắt ấy.
Rõ ràng, sáng ngời, chân thành, hoàn toàn không cần phải che giấu.
Nghĩ đến ác mộng hoang đường đêm qua, trái tim Thẩm Hi lại càng đập nhanh hơn.
Nhưng ngay sau đó, nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng nâng váy, dảo bước đến bên cạnh Tiêu Ngôn, vui vẻ gọi: "Biểu ca!"
Trước mặt mọi người, nàng luôn duy trì phong thái của một quý nữ, thanh tao mỹ lệ, kín đáo rụt rè.
Chỉ khi đối mặt với Tiêu Ngôn, Thẩm Hi mới lộ ra một chút nhu tình của mình, nhưng chỉ một chút như vậy, cũng đủ khiến người ta mềm lòng.
Tiêu Ngôn dịu dàng đỡ lấy nàng.
"Thật xin lỗi Tiểu Hi, gần đây ta đều ở Vân Châu, vừa mới trở về không lâu." Tiêu Ngôn lo lắng nhìn nàng: "Không biết trước đó muội bệnh nặng như vậy, hiện tại đã đỡ hơn chưa?"
Tân đế vừa mới đăng cơ, phụ thân của Tiêu Ngôn là Bình vương được coi là trọng thần của thiên tử, nên y cũng rất được xem trọng.
Các thế gia hiện giờ đều trên đà suy tàn, tôn thất lại trỗi dậy.
Nên ai ai cũng cực kỳ hâm mộ Thẩm thị đến thời điểm này, vẫn có thể tìm cho nữ nhi mình một mối hôn sự tốt như vậy.
Về phần Thẩm Hi, nàng biết bản thân thành thân với Tiêu Ngôn thì sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích, còn có, y đối với nàng thật sự rất tốt.
Tiêu Ngôn yêu nàng, yêu hơn cả tính mạng, cho dù lúc trước nàng phải gả cho người khác, y cũng vẫn yêu nàng như vậy.
Thời điểm Thẩm gia còn như mặt trời giữa ban trưa*, Thẩm Hi không để ý đến y.
*Thời kỳ huy hoàng, đỉnh cao.
Nhưng về sau khi phụ thân nàng rơi vào tình trạng bị tất cả các thế gia quay lưng, thậm chí suýt chút nữa mất đi tính mạng, chỉ có Tiêu Ngôn vẫn nguyện ý đứng bên cạnh nàng, vươn tay kéo nàng từng ra khỏi vũng bùn.
Y vẫn yêu nàng như vậy, giống như rất nhiều năm qua, chưa từng thay đổi.
Tiêu Ngôn là người mà nàng phải nắm bắt được bằng mọi giá.
Là hạnh phúc của nàng, chỉ thuộc về riêng nàng.
Ai cũng không thể ngăn cản, ai cũng không thể phá hỏng.
Trong lòng Thẩm Hi dâng lên rất nhiều ý niệm, nhưng trên mặt không có chút thay đổi nào, vẫn rụt rè mềm mại như cũ.
Nàng nhẹ giọng nói: "Trước kia thì ổn rồi, chỉ là gần đây ngủ không ngon, thường xuyên mơ thấy ác mộng mà thôi, biểu ca không cần quá lo lắng.’’
Tiêu Ngôn nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Thẩm Hi, mặt mày rõ ràng ẩn chứa vài phần mệt mỏi nhưng vẫn nói không sao.
Y hiểu tâm tính của nàng, không khỏi rũ mắt xuống: "Muội đối với ta, thường chỉ báo tin vui không báo tin buồn, làm sao ta có thể không lo lắng cho muội đây?"
Bọn họ đã đính hôn được một thời gian.
Trước đó Tiêu Ngôn đi Vân Châu, hai người vẫn thường xuyên thư từ qua lại nhưng Thẩm Hi tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện nàng sinh bệnh.
Thẩm Hi không muốn nhiều lời về việc này, nên mỉm cười chuyển đề tài: "Biểu ca nhìn dáng vẻ của muội xem, không phải rất tốt sao? Đâu ra chuyện khiến biểu ca phải lo lắng.”
Thấy y vẫn lộ vẻ u sầu, Thẩm Hi nhướn mày, cười càng rạng rỡ hơn: "Hay là hôm nay biểu ca tới đây chỉ để ức hϊếp muội?"
"Đương nhiên không phải... Ta, ta chỉ là nhiều ngày không gặp muội, trong lòng không khỏi nhớ nhung…" Tiêu Ngôn giống như bị lời nói của nàng chọc cho hiện lên mấy phần xấu hổ: "Hơn nữa, chuyện của phụ thân muội, khiến ta hông biết nên quan tâm muội như thế nào mới tốt."