Chương 37: Không từ hôn, sẽ hạ ý chỉ giúp nàng

Sau khi nói ra câu này, tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng Thẩm Hi cũng nhẹ đi rất nhiều.

"Không cần sợ.’’ Tiêu Độ Huyền nhìn nàng, nhàn nhạt nói.

Tuy là ngữ âm nhàn nhạt nhưng giọng nói vẫn phảng phất đâu đó dịu dàng, làm dấy lên một ảo tưởng ngây thơ trong lòng Thẩm Hi.

Nàng đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu, nắm chặt tay áo Tiêu Độ Huyền.

"Ta sẽ không bao giờ như vậy nữa, bệ hạ." Nàng nghẹn ngào: "Sau này ta nhất định sẽ làm một Thế tử phi thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa, cầu ngài cho ta thêm một cơ hội..."

"Ta và thế tử đính hôn đã lâu, hiện nay Bình vương lại không ở trong kinh." Thẩm Hi đỏ mắt nói: "Ta thật sự, thật sự không có cách nào từ hôn, bệ hạ!"

Những lời thế này quá hỗn loạn, không giống tác phong hiện nay của nàng chút nào.

Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt thoáng qua mấy phần dịu dàng đó, toàn bộ lý trí của nàng đều như bị cắt đứt, để cảm xúc dựa dẫm khi xưa xâm chiếm trong nháy mắt.

Thẩm Hi buồn bã ngước mắt, thành khẩn nhìn nam tử vẻ ngoài vẫn tuấn mỹ tuyệt luân, tựa như tiên nhân ấy.

Nàng thế nhưng lại không nhận trong khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt hắn đã chuyển sang tối tăm.

‘’Không có cách nào từ hôn?" Hắn chậm rãi nói: ‘’Trẫm sẽ hạ ý chỉ giúp nàng.’’

Cảm giác ấm áp trong lòng nhanh chóng tan biến không còn một mảnh, thứ còn lưu lại duy nhất chỉ có khϊếp sợ và lạnh lẽo.

Thẩm Hi nghiến chặt răng, vết thương ở ngón tay vốn đã lành từ lâu nay lại bị nàng cào rách, lần nữa rỉ máu.

Nàng ấn chặt ngón tay, cố đè nén sự không cam trong lòng.

Nhưng máu theo ngón tay nàng lại bắt đầu chảy xuôi, thấm ướt cả kẽ tay, đau đớn bén nhọn từ ngón tay thẳng đến l*иg ngực, mang theo cảm giác ứ đọng không có lối thoát.

Quyền thế của bậc tối cao chính là như vây.

Chỉ một câu nói đơn giản cũng có thể hủy đi tất cả cố gắng của nàng, hết lần này tới lần khác, nhưng nàng thậm chí còn không thể có bất kỳ bất mãn hay chút phản kháng nào.

‘’Thần nữ đã hiểu rồi, bệ hạ." Thẩm Hi cúi gằm mặt: "Thần nhất định sẽ nói rõ ràng với thế tử.’’

Nàng cố kìm nén cảm xúc, cẩn thận giấu đi vết thương ở đầu ngón tay.

"Chỉ là thần nữ muốn xin ngài cho thêm một ít thời gian." Thẩm Hi lấy hết dũng khí ngước mắt nhìn lên Tiêu Độ Huyền: "Thần nữ trước đó đã muốn nói chuyện này với thế tử, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội..."

Vành mắt hơi đỏ, đáy mắt ngập nước, vừa đáng thương lại vừa yếu mềm, vô cùng động lòng người.

Thẩm Hi giỏi nhất là dùng dáng vẻ này.

Nàng nghĩ nếu sự tình đã không có cách nào giải quyết thì cứ kéo dài trước, thời gian vừa đến, nàng sẽ tiếp tục trì hoãn.

Lúc nói chuyện, Thẩm Hi cố ý khắc chế tất cả cảm xúc choáng váng, chuyển thành cầu khẩn chân thành, lại khiến bản thân trở nên nhu nhược, giống như đã thuận theo ý thánh tâm, dễ khiến người ta sinh ra cảm xúc không đành lòng.

Nhưng Tiêu Độ Huyền lại bật cười, rất nhẹ, tay hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng: "Nàng muốn bao lâu? Mười ngày, mười lăm ngày, hay là ba mươi ngày có đủ không?"

Lời nói của hắn nhẹ nhàng, lại tràn ngập chế nhạo.

Làm Thẩm Hi suýt thì không duy trì nổi dáng vẻ này.

Bây giờ cách thời gian hôn kỳ của nàng chỉ còn không tới hai tháng.

Thẩm Hi thu lại vẻ nhu nhược vừa rồi.

Nhưng cảm giác áp bức vẫn không tiếng động mà xâm chiếm, làm cho nàng trong nháy mắt ngay cả thở cũng khó khăn, trái tim lại đập nhanh trở lại, giống như hồi trống.

“Việc này rất quan trọng, bệ hạ…” Thẩm Hi cân nhắc chọn lựa từ ngữ lần nữa, sau đó mới kiên trì nói: "Bình vương từ trước đến nay luôn coi trọng hôn sự này, nếu tùy tiện hủy hôn, e rằng sẽ khó mà giải thích với ngài ấy.”

Những lời này đều là sự thật.

Bình vương và Bình vương phi cực kỳ yêu quý Tiêu Ngôn, đối với đứa con trai duy nhất này, bọn họ còn hận không thể đem y đặt trong tim mà bảo vệ.

Tiêu Ngôn hai mươi năm qua thuận buồm xuôi gió, chỉ có mỗi chuyện tình cảm là gặp nhiều trắc trở.

Hiện nay mộng đẹp của y đã sắp trở thành hiện thực, chỉ còn hơn một tháng nữa y sẽ thành hôn với nàng, làm sao mà có thể dễ dàng chấp nhận chuyện từ hôn?

‘’Vậy thì mười ngày." Tiêu Độ Huyền cười nhạt: "Trước lễ Hoa Triều, cho trẫm một câu trả lời."