Chương 33: Có gì phải sợ chứ?

Trong lòng nàng thoáng tuyệt vọng, nhưng vẫn cố vắt óc suy nghĩ xem có thể nói gì thêm, chỉ là Tiêu Độ Huyền không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để đảo ngược tình thế.

"Trẫm hỏi ngươi." Ánh mắt của hắn lạnh như băng, "Lúc trước nói ngươi từ hôn, ngươi từ đến đâu rồi?"

Thẩm Hi cúi đầu, các khớp ngón tay co lại.

Tầm mắt Tiêu Độ Huyền lạnh đến cực điểm, làm nàng ngay cả ngước mắt cũng không dám nhìn hắn.

Cổ họng vừa đau vừa khô, như thể đang ngậm một lưỡi dao.

Lúc trước Thẩm Hi đã nghĩ nếu Tiêu Độ Huyền cố ý gây khó dễ thì nàng nên ứng phó thế nào, nhưng nàng làm sao cũng không ngờ sự tình lại đến liên tục như vậy.

Trong đầu trống rỗng, bên tai đều là tiếng ù ù, khiến nàng không thể suy nghĩ được gì.

Chỉ có nỗi sợ hãi vô tận là đang bành trướng trong tâm trí.

"Chúng thần tham kiến bệ hạ." Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, ngay khi giọng nói của Thẩm Khánh Thần vang lên, Thẩm Hi sợ tới mức thiếu chút nữa đã từ trên kiệu ngã xuống.

Mi tâm Tiêu Độ Huyền nhíu lại, bình tĩnh đỡ lấy eo nàng.

Gặp loan giá của hoàng đế, các thần tử phải dừng lại hành lễ là chuyện đương nhiên.

Thẩm Hi là cháu dâu của Trương thái phi, cho dù Thẩm Khánh Thần có cố gắng né tránh việc xuất hiện ở nơi đông người thì ông vẫn phải đến tham gia những yến tiệc thế này, đi cùng ông còn có những quan viên khác của Lại bộ.

Ông làm tể tướng đã nhiều năm, khi ở Yến địa còn trực tiếp đảm nhiệm chức Trung Thư Lệnh.

Hôm nay về triều, cho dù quyền thế có tràn ngập nguy cơ, vẫn giữ chức Lại bộ thượng thư, mà những người của Lại bộ là thế lực mạnh mẽ nhất, không dung thứ cho bất kỳ sai lầm nào, so với người của Ngự Sử đài còn lãnh khốc hơn.

Trước mắt Thẩm Hi biến thành màu đen, hàng mi nàng lay động, không nén được nỗi sợ mà bắt đầu rơi nước mắt.

Nàng sợ đến cả người đều phát run, tóc mai trên trán cũng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hoàn toàn theo bản năng mà kêu lên: "Bệ hạ..."

Tiêu Độ Huyền cúi mắt nhìn Thẩm Hi một cái, hắn không hiểu tại sao nàng lại sợ đến như vậy.

Có gì phải sợ chứ?

Gian ngoài có nhiều tùy tùng và thị vệ canh giữ, cho dù bọn họ có to gan đến đâu, cũng không ai dám đến gần để xem xét người bên trong loan giá của thiên tử là ai.

Lại nói lúc hắn còn là Thái tử, còn chưa từng có ai dám dòm ngó đến chuyện của hắn.

Cần cổ trắng mịn của Thẩm Hi ngước lên, vạt áo có chút tán loạn, làm lộ ra một phần xương quai xanh.

Đôi mắt nàng đẫm nước, trong đó chất chứa toàn bộ đều là sợ hãi và rối loạn.

Chất liệu vải màu đỏ nhạt như lưu quang trong nước, nhẹ nhàng phất qua giày của hắn, tỏa ra hương thơm mềm mại kiều diễm.

Tiêu Độ Huyền nhìn nàng, trong lòng lại nảy sinh ra khoái ý.

Lúc trước hắn chính là quá mức sủng ái nàng, mới khiến nàng rối loạn quy củ.

Nàng nên sợ hắn.

Bởi vì danh dự của nàng, quyền thế của nàng, hạnh phúc của nàng, thậm chí là sinh tử tính mạng, có cái nào không phải là đang nằm trong tay hắn đâu?

Tiêu Độ Huyền tươi cười dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng dùng sức giữ gáy Thẩm Hi, nổi lên tâm tư trêu đùa: "Lúc trước ở Thanh Vân Tự, nàng tới cầu xin trẫm tha thứ, chỉ mới nói được một nửa, hiện tại vừa hay có thời gian, không bằng nói tiếp nửa còn lại đi.’’