Chương 32: Tâm cơ thủ đoạn đều học từ hắn

Ống tay áo hai người chạm qua nhau trong khoảng thời gian ngắn.

Lòng bàn tay Thẩm Hi bị ngón tay lạnh như băng lướt qua, nàng lập tức cứng đờ tại chỗ.

Thân hình Tiêu Độ Huyền cao lớn, ngay cả đốt ngón tay cũng dài hơn người thường, đặc biệt là ngón út, thon dài đẹp đẽ, như được điêu khắc từ ngọc thạch.

Nhưng giờ phút này, đôi tay với các khớp xương rõ ràng ấy đã vượt qua ranh giới đạo đức, lạnh lùng chế trụ cổ tay nàng.

Đồng tử Thẩm Hi co rút nhanh chóng, không kiềm chế được nỗi sợ.

Bọn họ còn đang ở trước mặt người khác.

Thẩm Hi vội nhìn qua Tiêu Ngôn, trên mặt không giấu được lo lắng và khẩn trương, ngay lúc đó, nàng thậm chí còn muốn cầu cứu phu quân tương lai của mình.

Nhưng tùy tùng của Hoàng đế rất nhanh đã ngăn cách bọn họ, ánh mắt thân thiết của Tiêu Ngôn cũng bị chặn ở bên ngoài, chỉ có nàng là bị kẹt lại bên trong.

Đôi mắt vốn luôn sáng ngời của Thẩm Hi giờ đây tràn đầy tuyệt vọng, nàng cúi đầu, cố gắng hết sức để thoát ra.

‘’Muốn bọn họ nhìn thấy thì cứ tiếp tục vùng vẫy đi."

Chỉ một câu, Tiêu Độ Huyền đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Thẩm Hi.

Nàng cắn chặt môi dưới, ngón tay không ngừng run rẩy.

Sự hoảng loạn trong lòng trào dâng mãnh liệt, nhưng Tiêu Độ Huyền cũng không buông tay nàng ra, hắn gần như là lôi nàng lên kiệu.

Lời nói của hắn sau đó lạnh lẽo đến cực điểm: "Vừa rồi muốn làm cái gì?"

Tiêu Độ Huyền vừa nghiêng người đã khiến không gian vốn rộng rãi trở nên chật hẹp, mùi đàn hương trên người hắn như có thực thể, xâm chiếm khứu giác và phế phủ nàng.

Dù có rèm che chắn, Thẩm Hi vẫn sợ đến tái mặt.

Sắc môi nàng gần như trắng bệch, cánh môi không ngừng run run, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Tiêu Độ Huyền bóp cằm nàng, hạ giọng: "Nói chuyện, đừng để trẫm phải nhắc lại lần hai."

Một nửa gương mặt của Thẩm Hi ẩn ẩn đau đớn, nàng ép bản thân mình phải mở miệng, nhưng trong giọng nói vẫn là cực độ run rẩy: "Thần nữ, thần nữ thật sự không định làm cái gì, bệ hạ..."

Bây giờ so với cảnh tượng trong ác mộng còn khiến nàng bàng hoàng hơn.

Trong kiệu tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập, làm những âm thanh bên ngoài cũng rõ ràng.

Tiếng pháo hoa, tiếng ca múa nói cười như lướt qua bên tai.

Mặc dù trên người Thẩm Hi đang mặc từng tầng y phục lộng lẫy, nhưng nàng vẫn cảm thấy thấp thỏm như thể không mảnh vải che thân. Nếu cảnh tượng này bị ai đó phát hiện, dù có chết nàng cũng không thể giải thích được.

Cả người giống như bị ném lên chảo dầu, có ngọn lửa thiêu đốt từ l*иg ngực lan đến từng đầu ngón tay.

Nàng nắm chặt tay áo Tiêu Độ Huyền, muốn cầu xin: "Bệ hạ, ta..."

Tiêu Độ Huyền cười lạnh: "Tiếc quá nhỉ, trẫm nếu không tới, lúc này toàn bộ người trên yến tiệc nói không chừng đều đã biết tình cảm của ngươi và hắn chân thành tha thiết đến mức nào rồi."

Chỉ một câu đã nói toạc ra ý định của Thẩm Hi, mà trong lời nói thậm chí còn mang theo giễu cợt như hiểu thấu, rõ ràng đã dùng từ ngữ ôn hòa hơn, nhưng so với lời nói của Lục Khắc, càng thấu tim hơn.

Nàng là do một tay Tiêu Độ Huyền nuôi lớn, tâm cơ thủ đoạn không cái nào là không học từ hắn.

Ngay cả phụ thân và đệ đệ cũng không thể nhìn ra suy nghĩ của nàng nhanh như vậy.

Nhưng Tiêu Độ Huyền thì có thể.

Trái tim Thẩm Hi đập điên cuồng, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.