Hắn đã thay sang bộ một hắc bào, đang đứng bên cạnh thị vệ phân phó gì đó.
Ánh mắt Tiêu Độ Huyền có vẻ hờ hững, nhưng Thẩm Hi lại theo bản năng lại rút tay về, khiến Tiêu Ngôn có chút ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu mới phát hiện Tiêu Độ Huyền đang đi tới.
Tiêu Ngôn vội bước lên phía trước, cúi đầu hành lễ.
Tiêu Độ Huyền vẫn giống như một trưởng bối quan tâm hậu bối, ôn hòa miễn lễ cho hắn.
Chú cháu hai người hòa thuận, thân thiết, quả thực giống như một gia đình bình thường, khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.
Một vị biểu tỷ vỗ vai Thẩm Hi, cười thấp giọng nói: "Phu quân của các tỷ cộng lại, cũng không ai có thể so sánh với Tiêu thế tử chiếm được thánh tâm, Tiểu Hi, muội thật là có phúc khí lớn."
Thẩm Hi miễn cưỡng nở nụ cười: "A tỷ nói đùa rồi.’’
Thời điểm này, nàng không nghe lọt tai bất kỳ lời khen ngợi nào, bởi vì toàn bộ tâm trí của nàng đều bị hai ngón tay hơi cong lên của Tiêu Độ Huyền thu hút.
Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Nhưng hai người chính là hiểu nhau như thế, Tiêu Độ Huyền không cần nói gì, Thẩm Hi cũng có thể lập tức hiểu được dụng ý của hắn.
Hai ngày.
Trả lời hắn trong vòng hai ngày.
Nàng gắt gao siết chặt ngón tay, cố gắng trấn định, nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiêu Độ Huyền thật sự nghiêm túc, nghiêm túc muốn nàng suy nghĩ chuyện từ hôn.
Thẩm Hi cố gắng nhẫn nhịn sự bực bội trong lòng, cùng các tộc tỷ đi xuống núi.
Con đường tuy đã được dọn, nhưng tuyết vẫn chưa tan, tích tụ hai bên, đường núi vẫn còn khá trơn trượt.
Dù vậy, mọi người vẫn vừa đi vừa cười.
Trận tuyết này tuy rằng tới sớm, rơi dày, nhưng người ta thường nói: Tuyết lành báo hiệu một năm mùa màng bội thu.
Phản loạn kéo dài hơn hai năm đã kết thúc hoàn toàn, khắp nơi đều bừng bừng sức sống, ngay cả khách trà dưới chân núi cũng treo đèn l*иg đỏ chưa tháo xuống, tạo nên một khung cảnh vui mừng.
Thực khách đến quán cũng đều là cười nói vui vẻ, ngay cả giữa những người xa lạ với nhau trong lúc đó cũng thân thiện chào hỏi.
Tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt.
Chỉ có nàng là vẫn đang chìm sâu dưới vũng bùn.
Trong lòng Thẩm Hi nặng nề, như có tảng đá không ngừng đè nặng, nàng miễng cưỡng cười tạm biệt Tiêu Ngôn, mãi đến khi về phủ, cảm xúc mới dần lắng xuống.
Đệ đệ nàng, Thẩm Tuyên đã trở lại.
Nàng và đệ đệ là thai long phụng, sinh đôi, chỉ là vẻ ngoài không giống nhau, nhưng tình cảm tỷ đệ lại rất tốt.
Thẩm Hi tương đối giống phụ thân, một gương mặt thanh tú xinh đẹp, môi son mọng nước, đoan trang quý phái, được các mệnh phụ trong tộc yêu thích.
Chỉ là, trong ánh mắt nàng ẩn ẩn lại có phong tình khó nói thành lời, khi ánh mắt lưu chuyển, tràn đầy dụ hoặc.
Thẩm Tuyên thì giống mẫu thân, mày rậm mắt to, tuy không sắc bén nghiêm nghị nhưng ở trong đám người lại rất gây chú ý, trong nét anh tuấn ẩn chứa nhiều khí chất phóng khoáng của người phương Bắc.
Hai người bọn họ mặc dù không cùng nhau lớn lên, nhưng lại rất thân thiết.
Vừa thấy Thẩm Hi xuống xe ngựa, Thẩm Tuyên lập tức chạy lên đón, hắn cao giọng nói: "Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi."
Hắn có chút tủi thân nói: "Hôm qua ta đặc biệt thúc ngựa chạy về, chính là để tạo cho tỷ một bất ngờ, kết quả đợi mãi mà không thấy tỷ.’’
"Sau đó nghe mẫu thân nói mới mới biết tỷ đi Thanh Vân Tự, bị tuyết lớn cản đường không thể xuống núi."
Thẩm Tuyên giống như chú chó nhỏ biết vẫy đuôi, nhiệt tình cầm tất cả đồ trong tay Thẩm Hi.
Ai nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cũng đều phải bật cười.
Thẩm Hi cũng không ngoại lệ, nàng nhẹ giọng nói: "Đệ còn biết trở về nhà sao?"
"Ta cũng sắp quên mất tên họ của đệ là gì rồi." Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Dã nhân ở đâu ra, còn thô lỗ thế này?"
Thẩm Tuyên nghe vậy càng tủi thân hơn: "Tỷ tỷ, ta nào phải dã nhân."
"Ta cũng rất muốn trở về sớm, trước tết ta đã định trở về rồi, nhưng ngoại tổ mẫu lại đột nhiên bệnh nặng, nên cứ trì hoãn mãi." Hắn vội vàng giải thích, "Sau đó người khỏe lại ta lập tức chạy về."
Thẩm Hi cười nói: "Được rồi được rồi, ngoại tổ mẫu và các cữu cữu có khỏe không?"
‘’Dĩ nhiên là khỏe rồi." Thẩm Tuyên đưa nàng đi vào sân: "Ngoại tổ mẫu còn nói, nếu có thể, mùa đông năm nay người còn muốn tự mình tới thăm tỷ."
Hắn mặt mày hớn hở nói: “Tỷ tỷ không biết đâu, tổ mẫu nhớ tỷ lắm, mỗi khi nhận được thư tỷ gửi, người đều bắt ta đọc đi đọc lại ít nhất ba lần mới chịu thôi."
Vẻ mặt Thẩm Hi thoáng dao động, nàng khép hờ đôi mắt, chậm rãi nói: "Tỷ cũng rất nhớ bọn họ."