Bên tai Thẩm Hi chỉ còn vang lên tiếng ong ong, nàng khó có thể tin vào tai mình mà ngoái đầu nhìn lại, lửa giận tràn ngập trong lòng vừa rồi cũng bị một gáo nước lạnh dập tắt.
Mới vừa nảy nàng còn có thể tức giận, nhưng giờ khắc này lại chỉ còn lại hàn ý.
Thẩm Hi khô khốc nói: "Ngài có ý gì?’’
‘’Nghe không hiểu sao? Nói ngươi từ hôn." Tiêu Độ Huyền không ngẩng đầu, thanh âm cũng nhẹ nhàng, nhưng cảm giác áp bức nặng nề lại rõ ràng hơn bao giờ hết: ‘’Cháu dâu của trẫm, tuyệt đối không thể là một nữ tử thất trinh.’’
Nỗi sợ kéo dài từ trong ác mộng hóa thành hiện thực, giống như mây đen dày đặc đánh úp về phía Thẩm Hi, làm trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào diễn tả bằng lời.
Nàng không thể áp chế ánh mắt mình mà nhìn thẳng vào Tiêu Độ Huyền.
Nhưng hắn chỉ bình tĩnh đón nhận ánh mắt của nàng, từ tốn nói: "Suy nghĩ cho kỹ.’’
Dứt lời, Tiêu Độ Huyền liền hạ lệnh cho thị vệ bên ngoài đưa Thẩm Hi trở về, hoàn toàn không cho nàng có cơ hội nói thêm.
Thẩm Hi đầu óc rối bờ, đến buổi chiều Tiêu Ngôn tới đón mà nàng vẫn còn suy nghĩ miên man.
Cũng may lần này đến chùa không mang theo thứ gì, nên thu dọn đơn giản một chút là có thể đi ngay.
Tiêu Ngôn nghe nói tay nàng bị thương thì rất khẩn trương, lúc tới còn mang theo hai bình thuốc mỡ.
Y ân cần nói: "Biểu muội, tay của muội đã đỡ hơn chưa?’’
Trong lòng Tiêu Ngôn tràn đầy lo lắng, cẩn thận nhìn vết thương của nàng, vừa thấy vệt vết máu trên đó lông mày đã nhíu thành hình chữ "Xuyên" (川)
Thẩm Hi bị biểu cảm lo lắng khẩn trương của Tiêu Ngôn chọc cười, tâm trạng bất an trong lòng cũng tan đi phần nào.
Nàng cười nói: "Biểu ca, đã không có gì đáng ngại nữa rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, là do các tỷ ấy quá cẩn thận, ngay cả chuyện nhỏ này cũng nói cho huynh biết."
Tình yêu của y dành cho nàng là điều không thể nghi ngờ.
Lúc trước, khi Thẩm Hi đính hôn với người khác, Tiêu Ngôn cũng không hề thay đổi tình cảm với nàng, thủy chung vẫn chờ đợi trong im lặng.
Tiêu Ngôn dù cho có chần chừ trong chuyện của Bình vương, thì vĩnh viễn cũng sẽ không chần chừ những chuyện có liên quan đến nàng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Hi dần ổn định lại.
Nàng nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết, đây là hạnh phúc thuộc về nàng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
"Chính là giấu diếm như muội mới không tốt." Tiêu Ngôn gõ nhẹ lên trán Thẩm Hi, giống như một vị huynh trưởng đang giáo huấn tiểu muội: "Lúc trước trong thư chỉ báo tin vui không báo tin buồn thì cũng thôi đi, hiện tại ta ở bên cạnh muội mà cũng muốn gạt ta."
Thẩm Hi ra vẻ bị đau, nắm lấy cổ tay y: "Biểu ca là tốt nhất, sau này muội sẽ không như thế nữa."
Nụ cười của nàng xinh đẹp, tươi sáng khiến người ta không thể dời mắt.
Bình thường Thẩm Hi luôn rụt rè đoan trang, giờ phút này lại toát ra nhu tình của thiếu nữ, như đóa hoa chớm nở, khiến người ta không tự chủ được mà rung động.
Bên tai Tiêu Ngôn lại đỏ lên, ngón tay hơi run cầm lấy tay Thẩm Hi, nghiêm túc dặn dò: "Sau này muội phải cẩn thận hơn, vết thương này ít nhất cũng phải hai ngày mới có thể lên da non."
Thẩm Hi không sợ đau, nhưng lại rất ghét cảm giác ngứa, đặc biệt là cảm giác ngứa ngáy khó chịu khi vết thương bắt đầu lành.
Nàng vừa định nói chuyện thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của một người đứng ở cách đó không xa.
Là Tiêu Độ Huyền.