Nhưng nếu thật như vậy thì tốt rồi.
Năm xưa khi tổ phụ Thẩm Hi qua đời, phải rất nhiều người cầu xin phong hào mới miễn cưỡng được truy phong là "Trung Vũ", về phần "Văn Chính" lúc trước mà mọi người từng mong ngóng ngay cả bóng cũng chẳng thấy đâu.
Hiện giờ làm ngoại thích*, làm tôn thất thậm chí là xuất thân hàn môn, đều mạnh hơn làm thế gia nhiều.
*Gia tộc, họ hàng của hoàng hậu hoặc phi tần trong cung.
Năm xưa khi Cao Tổ hoàng đế khai quốc là dựa vào các gia tộc lớn, nhưng sau đó vì muốn củng cố giang sơn mà có thể loại trừ từng nhà một.
Hai năm này trải qua nhiều chuyện, Thẩm Hi cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa.
Trước kia trong triều là như thế, những việc tưởng chừng như sóng yên biển lặng nhưng thật ra đều tràn ngập nguy cơ. Sự suy tàn của Thẩm gia thật ra đã có điềm báo từ sau khi tổ phụ chết, cũng chỉ có nàng là vẫn ngây thơ không hay biết chuyện gì.
Thẩm Hi cố nén áp lực trong lòng, hành lễ với Tiêu Độ Huyền: "Thần nữ tạ ơn bệ hạ.’’
Làn váy nàng khẽ lay động, tựa như hoa lê trong gió, tao nhã xinh đẹp.
Cho dù là khiêm tốn hành lễ, nhưng tư thái vẫn không thấp, còn mang theo chút ngạo khí cứng cỏi.
Tuy không quá rõ ràng, nhưng so với sự nhu thuận trước kia vẫn có khác biệt rõ rệt.
Chỉ mới rời khỏi hắn hai năm, đã trở nên hoang dã hơn rồi.
Ngón tay Tiêu Độ Huyền khẽ động, gõ lên bàn.
Hắn không nhanh không chậm nói: "Có điều trẫm thấy, so với thúc phụ ngươi, chuyện của ngươi bây giờ mới càng đáng lo hơn.’’
"Ngươi đã nghĩ đêm tân hôn nên giải thích với phu quân như thế nào chưa?" Nụ cười của Tiêu Độ Huyền tàn nhẫn: "Nếu để hắn biết, ngươi từ sớm đã cho người khác khám phá thân thể ngươi... ngươi nghĩ hắn đối với ngươi sẽ còn khăng khăng một mực, hết lòng hết dạ như vậy sao, Thẩm tiểu thư?"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bao nhiêu, thì lời nói ra lại tàn độc bấy nhiêu.
Tựa như lưỡi dao.
Ngón tay Thẩm Hi đặt trong tay áo, vết thương tuy đã được bôi thuốc và băng bó nhưng một lần nữa rạn nứt, dòng máu yên lặng chảy xuống lòng bàn tay, vết thương mặc dù ở ngón tay, nhưng mười ngón nối đến tim, trong nháy mắt cơn đau cũng truyền tới ngực.
Âm ỉ, sắc nhọn, ngột ngạt.
Lúc này, Thẩm Hi mới chân chính nhận ra - Tiêu Độ Huyền, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng sớm nên nghĩ đến hắn làm sao có thể, là nàng vẫn ôm chút hy vọng ngu xuẩn cuối cùng, cho rằng chỉ cần hạ mình xin lỗi thì hắn sẽ niệm tình xưa mà bỏ qua cho nàng.
Thẩm Hi đã quên mất Tiêu Độ Huyền là người lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào, khi hắn còn là Thái tử, tay dính đầy máu tươi đáng sợ ra sao.
Hắn quen dùng thủ đoạn máu lạnh để khiến người khác sợ hắn, kẻ dám phản bội, cũng chỉ có một con đường chết.
Cho nên ở Đông cung chưa từng có lời đồn đãi nào, cũng vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ âm thanh hỗn loạn nào bị truyền ra ngoài.
Thẩm Hi cắn chặt răng, cố đè giọng nói: "Việc này tạm thời không cần bệ hạ bận tâm.’’
"Vậy sao?" Tiêu Độ Huyền mở nắp lư hương ra, nhẹ nhàng đẩy hương liệu bên trong, hương thơm lạnh lẽo lan tỏa ra bên ngoài, rõ ràng xa cách lãnh đạm, lại như một ngọn lửa cháy vào trong tim, thiêu đốt tất cả.
Thẩm Hi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, may mà ngón tay đau đớn, kéo ý thức của nàng trở về.
‘’Thần nữ xin phép cáo lui, không quấy rầy bệ hạ nữa." Nàng phúc thân, dứt lời liền chuẩn bị rời khỏi đó.
Tiêu Độ Huyền cũng không để ý tới nàng, chỉ khi nàng sắp đi ra ngoài, hắn mới nhẹ giọng nói: "Trẫm dạy cho ngươi một cách nhé, hủy hôn sự này... thì sẽ không còn chuyện gì nữa."