Chương 25: Uy hϊếp trắng trợn

Đợi đến lúc cảm giác choáng váng qua đi, Thẩm Hi mới vịn bàn từ từ đứng dậy.

Nàng cúi thấp đầu, nói: "Đa tạ bệ hạ giúp đỡ, thần nữ vô cùng biết ơn, vừa nảy vô tình quấy nhiễu sự thanh tĩnh của ngài, thần nữ thật sự rất áy náy..."

Thẩm Hi giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng một lát sau nàng mới nhận ra Tiêu Độ Huyền đang lơ đãng nhìn ra đình viện bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Nàng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Độ Huyền, mới phát hiện hắn đang nhìn một gốc hoa mai lạnh lẽo, nở đơn độc kia...

Tiêu Độ Huyền thu hồi tầm mắt, làm như vô tình hỏi: "Trẫm nhớ không lầm, thúc phụ ngươi khi còn sống yêu thích nhất chính là hoa mai."

Thẩm thị là cao môn vọng tộc, nhưng trong thế hệ chi trưởng, chi thứ của phụ thân Thẩm Hi cũng không có quá nhiều người. Tổ phụ chỉ có ba người con trai, ngoại trừ cha của Thẩm Hi thì sống đến khi trưởng thành cũng chỉ có một mình tiểu thúc Thẩm Sương Thiên.

Nhưng hai năm trước ông đã qua đời vì bạo bệnh, không chỉ là người qua đời sớm nhất trong thế hệ này của Thẩm thị mà còn là người tài hoa nhất.

Đến nay trên khắp đầu đường cuối ngõ ở Thượng Kinh vẫn còn lưu truyền thơ phú của Thẩm Sương Thiên.

Có điều tính cách ông lại tùy hứng không kiêng dè, cho nên con đường làm quan không thuận lợi, hoàn toàn không thể so sánh với cha của Thẩm Hi.

Lại nói, hai người chính kiến bất đồng, gọi là đối thủ chính trị cũng không quá đáng, bình thường cũng chỉ qua lại vào dịp lễ ngày tết.

Nhưng quan hệ của Thẩm Hi và thúc phụ lại không tệ, nhớ đến cố nhân, trong lòng nàng bất giác sinh ra mấy phần xúc động.

Thẩm Hi khẽ gật đầu, đáp: "Vâng, bệ hạ.’’

‘’Nén bi thương." Tiêu Độ Huyền thờ ơ nói một câu, sau đó lại như nhớ ra gì đó mà hỏi: "Hình như phong hào của ông ấy vẫn chưa được định phải không?’’

Lời này của hắn không đầu không đuôi, nhưng trong lòng Thẩm Hi lại không cách nào ngăn nổi nghi ngờ của mình.

Tiêu Độ Huyền đây là có ý gì?

Muốn nhắc nhở nàng? Hay muốn mượn chuyện này cảnh cáo nàng đừng quá càn rỡ?

Thúc phụ Thẩm Sương Thiên qua đời vào mùa xuân năm Gia Ứng thứ hai mươi lăm, bởi vì chết bệnh nên trong phủ đã sớm có chuẩn bị. Chỉ làúc đó việc hạ táng lại diễn ra rất vội vàng, ngay cả bia mộ cũng sơ xài, càng miễn bàn việc xin triều đình phong hào.

Cộng thêm sau khi ông chết không được bao lâu, phụ thân Thẩm Hi lại phản bội triều đình, nên tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn.

Giờ đây Thẩm Khánh Thần đã trở về, lẽ ra nên lo liệu lại hậu sự cho đệ đệ mình, nhưng hiện tại đến bản thân ông còn khó bảo toàn, nên chuyện này đến nay vẫn trì hoãn.

Thẩm Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Độ Huyền, cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Đây đâu phải là một lời nhắc nhở? Đây rõ ràng là uy hϊếp trắng trợn...

Cả người nàng như rơi vào hầm băng, làm đến ánh mắt cũng không giấu được nỗi khϊếp sợ.

‘’Bệ hạ, thúc phụ thần nữ tuy rằng tính tình ngang ngạnh, nhưng thật sự là một vị lương thần, cho dù là lúc còn làm Thứ sử ở Khai Châu cũng được mọi người kính trọng, chưa từng có hành vi nào vượt quá khuôn phép.’’ Thẩm Hi gấp gáp nói: "Hơn nữa thúc phụ và phụ thân thần nữ từ trước đến nay quan hệ không hòa thuận, chưa bao giờ đối với triều đình có hai lòng!’’

Ngực nàng phập phồng kịch liệt, lòng bàn tay cũng thấm ra mồ hôi.

Sắc mặt Tiêu Độ Huyền lại nhàn nhạt, thản nhiên cười: "Ngươi hoảng cái gì? Trẫm chỉ hỏi vậy thôi.’’

‘’Chuyện này không có gì phiền phức." Hắn chậm rãi nói: "Các ngươi cứ dâng tấu, để Thái sĩ thường bàn bạc là được.’’

Hắn lời nói vẫn tùy hứng như cũ, nhưng Thẩm Hi nghe cũng không cảm thấy nhẹ nhõm được bao nhiêu.