Chương 23: Hoa mai nở đơn độc

Nước trà văng lên làm ướt làn váy trắng, đồ sứ vỡ tán loạn khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn Trai đường có chút hỗn loạn.

Thẩm Hi mím môi, áy náy nói: "Xin lỗi, vừa rồi tay muội bị chuột rút.’’

Nàng đứng lên, không đợi người hầu đến đã cúi người nhặt những mảnh sứ vỡ rơi dưới chân.

Nàng là tiểu thư, những chuyện này tất nhiên không cần làm, nhưng Thẩm Hi vẫn vô thức cúi người, như muốn che giấu sự hoảng loạn trong mắt.

Chỉ là những người và những việc không liên quan mà thôi.

Thẩm Hi đã tự nhủ với mình nhiều lần như vậy.

Chuyện tương tự sẽ không bao giờ phát sinh trên người nàng, những bí mật đó vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết.

Nàng sẽ chỉ là Bình vương thế tử phi mà mọi người cực kỳ ngưỡng mộ, sẽ chỉ là thê tử của Tiêu Ngôn.

Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn bám trụ lấy tim nàng.

Thẩm Hi nặng nề nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra.

Mà có lẽ do họa thường không chỉ tới một mình, nên ngay khi Thẩm Hi vừa chạm tay, mảnh vỡ sắc bén của đồ sứ đã cắt trúng tay nàng, để lại một vệt máu dài ở đầu ngón tay.

Các tộc tỷ vội vàng tiến lên, dỡ Thẩm Hi dậy: ‘’Tiểu Hi, đừng nhặt nữa."

Dòng máu theo ngón tay nàng chảy xuôi, như những cành mai đỏ rơi trên nền tuyết, một biểu tỷ hiểu biết về y thuật nhanh chóng cầm tay của Thẩm Hi, dùng khăn tay giúp nàng băng bó đơn giản.

Biểu tỷ đó lo lắng nói: "Lần sau muội đừng dùng tay không nhặt nữa.’’

"Các mảnh sứ nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng lại dễ cắt trúng tay nhất." Nàng ấy vỗ vai Thẩm Hi: "Chờ sau khi trở về, nhớ tìm đại phu xem lại."

‘’Không sao đâu, biểu tỷ." Thẩm Hi yếu ớt cười: ‘"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

So với cảm giác đau đớn dày đặc, gần như tra tấn, thì đây thật sự không phải vết thương gì đáng bận tâm.

Vừa hay, Thẩm Hi cũng mượn cớ này rời khỏi Trai đường.

Biểu tỷ Thẩm Dao ở cùng thiền phòng với nàng có chút lo lắng, vốn muốn đưa nàng trở về nhưng Thẩm Hi đã ngăn lại, dịu dàng nói: "Dao tỷ tỷ không cần nhọc lòng, hiếm khi có dịp tỷ muội chúng ta gặp nhau, Dao tỷ tỷ cứ ở lại trò chuyện với các tỷ tỷ thêm một lát đi.’’

Thẩm Hi chỉ nói vài câu liền thuyết phục được Thẩm Dao.

Bên ngoài, tuyết vẫn còn trơn trượt, thêm vào việc nàng không quen đường ở Thanh Vân Tự, nên đi một lúc Thẩm Hi mới nhận ra mình đã đi nhầm đường.

Ngôi chùa này tuy đẹp, nhưng có vẻ không hợp với nàng.

Tâm trạng Thẩm Hi bắt đầu trở nên phiền muộn, hành lang vắng vẻ, tất cả mọi người đều đã đi xúc tuyết, dù là một tiểu sa di cũng tìm không thấy.

Nàng lại vòng qua hai lối rẽ, vẫn không tìm được đường.

Nhưng một cành hoa mai lạnh lẽo, nở trong góc tường đơn độc lại hấp dẫn ánh mắt của nàng.

Thẩm Hi sống ở Yến địa hai năm, đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy hoa mai nở.

Tương truyền, tổ tiên của Thẩm gia qua đời trong rừng mai giữa mùa đông, nên đến cả chi thứ của họ Thẩm cũng kiêng kỵ hoa mai.

Đừng nói trồng mai, ngay cả con cháu Thẩm gia đi xa làm ăn, nhìn thấy trong sân có hoa mai cũng thường di dời đến chỗ khác.

Nhưng Thẩm Hi lại rất thích hoa mai.

Nàng nhẹ nhàng chạm lên cành mai, ngửi một chút hương mai đỏ vừa nở.

Hương lạnh thấu xương, lại sắc sảo tinh tế.

Ban đầu, mùi hương thanh đạm âm u, sau khi lan tỏa khắp cơ thể, hương thơm bỗng trở nên nồng nàn đến mức như thiêu cháy.

Hơi có chút giống với loại hương lạnh mà Tiêu Độ Huyền yêu thích.

Thẩm Hi bỗng giật mình, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, nhưng lại bất ngờ giẫm phải một hòn đá, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Cũng may, có một đôi tay đã kịp thời đỡ lấy eo nàng, ngăn nàng ngã về phía sau.

Nhưng cùng lúc đó mùi thơm lạnh trong thoáng chốc kia cũng trở nên nồng đậm, vô thanh vô tức lan vào phế phủ.

Sau khi giọng nói của nam tử vang lên, nàng mới ý thức được mình đã đi nhầm chỗ nào.