Hiện tại hắn đã có phòng bị với nàng, hoàn toàn không còn tín nhiệm nàng nữa, nên dù Thẩm Hi có bản lĩnh thông thiên cũng khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Chỉ nghĩ như vậy cũng khiến tâm trạng nàng trở nên bí bách.
Tiêu Ngôn vội trấn an nàng: "Chiều nay hẳn có thể xuống núi rồi, các tăng nhân ở Thanh Vân Tự đều đang đi xúc tuyết, hơn nữa còn có vệ đội của bệ hạ, chắc là không thành vấn đề.’’
Thời gian một buổi sáng, nàng vẫn có thể chờ được.
Tâm trạng Thẩm Hi chuyển biến tốt hơn một chút, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấm áp của Tiêu Ngôn, dịu dàng nói: "Biểu ca, huynh thật tốt.’’
"Có huynh ở đây, muội sẽ cảm thấy lòng mình an ổn." Nàng mỉm cười, chất giọng ngày càng mềm mại: "Hơn nữa ở bên biểu ca, việc khó gì cũng không tới phiên muội phiền lòng."
Nàng tươi cười dịu dàng, lời nói chân thành, nhưng suy nghĩ trong lòng lại không trong sáng như vậy.
Thẩm Hi thầm nghĩ không thể chần chừ thêm nữa, nàng phải đẩy nhanh tiến độ giải quyết chuyện này.
Lời nói của Tiêu Độ Huyền tràn ngập ác ý, nhưng cũng không phải không có lý, nếu thật sự đợi đến đêm động phòng hoa chúc mới nghiệm thân, nàng chắc chắn không thể giấu được.
Nhất định phải đánh cược thêm một lần.
Thẩm Hi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, từng chút từng chút chạm lên vạt áo Tiêu Ngôn.
‘’Biểu, biểu muội!" Y vừa rồi còn cười đến lơ đãng, mà bây giờ không chỉ lỗ tai, ngay cả cổ cũng đỏ lên, giống như muốn ngăn tay nàng nhưng lại không nhúc nhích được.
Thẩm Hi ngước mắt, nhìn thấy cách chỗ bọn họ không xa vừa vặn có một gốc cây cao lớn, liền nhẹ nhàng dời bước kéo tay Tiêu Ngôn đi qua đó.
Đôi môi căng mọng khẽ mở: "Biểu ca, lại gần thêm chút nữa.""
Dịu dàng, mềm mại, xinh đẹp.
Tràn ngập mê hoặc đến tận tâm can.
Gương mặt Thẩm Hi hồng như hoa đào, cần cổ trắng nõn nổi bật trong cổ áo, môi hồng răng trắng, từ ánh mắt đến đuôi mày đều như hoa lê mỏng manh trong tuyết, thanh nhã mà kiều diễm.
Những cành cây nâu sẫm xoắn kết đằng sau càng làm tôn lên dáng người thướt tha, yêu kiều của nàng.
Bên tai Tiêu Ngôn nóng bừng, yết hầu không ngừng chuyển động, lại cố ép mình phải dời tầm mắt đi: "Biểu muội, chuyện này... không, không tốt lắm, chúng ta không thể như vậy."
Thẩm Hi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tiêu Ngôn.
Nàng thật sự không hiểu Tiêu Ngôn vì sao lại cố chấp như vậy, đối với một nam nhân mà nói, không háo sắc, không tùy tiện phóng túng chính là ưu điểm rất lớn, huống hồ y còn thật lòng yêu nàng.
Nhưng mà cũng không cần phải khắc chế đến thế.
Hơi thở của Thẩm Hi như hương hoa lan, nàng ngước mắt, mềm giọng nói: "Chờ buổi chiều khi tuyết tan, muội sẽ phải đi rồi... biểu ca.’’
Tiêu Ngôn ngay cả mắt nàng cũng không dám nhìn, lúng túng lảng tránh sang chỗ khác.
Cũng đúng, từ trước đến nay nàng luôn duy trì dáng vẻ thanh nhã đoan trang trước mặt người khác, kể cả lúc đính hôn cũng không biểu lộ bao nhiêu cảm xúc.
Nên Tiêu Ngôn trước nay cũng không dám có hành vi nào quá đáng, chỉ sợ sẽ mạo phạm nàng, làm hiện tại dù hai người đã sắp thành thân mà y vẫn khắc chế như vậy, quả thực so với cô nương người ta còn ngượng ngùng hơn.
Thẩm Hi nhẹ nhàng nhấc tay, vuốt ve gương mặt anh tuấn của Tiêu Ngôn, cười nói: "Thôi vậy, muội không chọc ghẹo biểu ca nữa, đêm qua muội ngủ không ngon, muốn trở về ngủ thêm một lát."
Dứt lời nàng liền buông tay, nâng làn váy làm bộ như muốn đi.
Trong lòng Tiêu Ngôn có chút chán nản mất mát, tvừa rồi trên mặt bị tay mềm của biểu muội vuốt ve vẫn còn như có lửa đang thiêu đốt, y vội vàng xoay người giữ chặt cổ tay Thẩm Hi.