"Biểu muội, sao muội lại ở đây?" Tiêu Ngôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.
Như thể việc tình cờ gặp Thẩm Hi là một điều may mắn vậy.
Y hoàn toàn không để ý đến mạch nước ngầm đang chuyển động giữa nàng và Tiêu Độ Huyền, tuy có vài phần khó hiểu, nhưng cũng không có ý định tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu.
Thẩm Hi trong lòng thở phào một hơi, xem ra vừa rồi Tiêu Ngôn không nghe thấy gì cả.
Nàng khó khăn nở nụ cười, cố gắng trấn định nói: "Muội tới để cảm ơn bệ hạ."
"Lúc trước phụ thân gặp nạn ở Yến địa, là bệ hạ phái người bảo vệ phụ thân." Thẩm Hi rũ mắt xuống, giọng nói vừa nhỏ vừa chậm: "Thần nữ rất cảm kích ân đức của bệ hạ, cho nên vẫn luôn muốn đích thân đến nói lời cảm ơn ngài."
Một câu dài như vậy, nhưng không có chữ nào là thật.
Lúc trước Việt quốc công Thẩm Khánh Thần phản bội triều đình, tiên đế lại có nghi kỵ với ông đã lâu, chỉ vì bạo loạn bùng phát nên nhất thời mới không phái người đến ám sát.
Hai năm qua, người tiên đế căm hận nhất chính là cha của Thẩm Hi.
Tiêu Độ Huyền làm sao có thể sai người bảo vệ ông?
Nghe vậy, Tiêu Độ Huyền quả nhiên bật cười, hắn nhẹ nhàng vỗ tay: "Hay lắm.’’
Tựa như đang khen cái cớ do nàng nghĩ ra, sau đó lại nói thêm: ‘’Đều là việc nhỏ cả, không cần phải nói lời khách sáo, Thẩm tiểu thư cũng quá mức đa lễ rồi.’’
Ngữ điệu của Tiêu Độ Huyền dịu dàng, nhưng ý tứ châm chọc lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thẩm Hi cố nén cảm giác thấp thỏm không yên, cười gượng gạo với hắn.
Tiêu Ngôn hoàn toàn không biết giao phong trong lời nói của hai người, còn tưởng rằng thật sự là như thế, đầu mày liền giãn ra.
"Thì ra là vậy." Y tươi cười thoải mái, cúi đầu cung kính, hướng Tiêu Độ Huyền nói: "Vãn bối tại đây cũng xin đa tạ hoàng thúc, ân đức của người, vãn bối suốt đời khó quên."
Tiêu Độ Huyền ngồi đó, tùy ý chống cằm nghe, tầm mắt không nhìn Tiêu Ngôn mà đang hướng về phía Thẩm Hi.
Hắn nhàn nhã dùng khẩu hình nói: Hoàn bích*
*Ngọc thạch hoàn mỹ, không có khuyết điểm (Cổ đại thường dùng từ này để ám chỉ trinh tiết của phụ nữ)
Hai chữ đơn giản, lại chứa đầy ác ý.
Bàn tay trong tay áo của Thẩm Hi không ngừng run rẩy, đến trái tim cũng giống như bị răng nanh của rắn độc đâm thủng.
Nhưng nàng cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể tiếp tục duy trì bộ dáng thanh nhã rụt rè, đứng bên cạnh vị hôn phu của mình như một bức tượng ngọc tinh xảo.
May mắn thay, Tiêu Ngôn cũng không nhìn ra sự khác thường của nàng.
Hai người cũng không dừng lại quá lâu trong thiền phòng của Tiêu Độ Huyền, nhưng Tiêu Ngôn trên mặt vẫn luôn tươi cười rạng rỡ.
Lúc trước Thẩm Hi lo lắng chuyện của phụ thân nàng, nên hắn cũng luôn lo lắng cho nhạc phụ tương lai, hiện giờ mắt thấy Thẩm Hi và Tiêu Độ Huyền ở chung hòa hợp như vậy, hắn còn vui mừng hơn cả nàng.
Nên rời khỏi thiền phòng đã lâu, mà trên mặt Tiêu Ngôn vẫn là ý cười.
‘’Lúc trước ta đã nói mà, biểu muội không cần phải lo lắng quá nhiều.’’ Hắn vui vẻ nhìn nàng: ‘’Hoàng thúc khoan dung độ lượng, cũng không phải một vị quân chủ không hiểu biết lý lẽ.’’
‘’Hiện giờ thiên hạ vừa mới ổn định, nhiều việc còn cần chấn hưng. Bệ hạ lại càng không thể xử trí một công thần giúp thái bình như quốc công được.’’
Công thần giúp thái bình?
Không phải loạn thế gian thần mới đúng sao?
Thẩm Hi đột nhiên không muốn nghe Tiêu Ngôn nói thêm nữa, nàng nhẹ giọng ngắt lời y: "Biểu ca, bây giờ đã có thể đi được chưa?"
Nàng rất muốn hòa hoãn mối quan hệ với Tiêu Độ Huyền, nhưng trước mắt nàng cảm thấy việc này vẫn phải tiến hành từ từ, chỉ bằng vào một mình nàng thì vẫn là quá khó khăn.
Nếu cứ liều lĩnh, chỉ sợ đến lúc đó bị hắn chơi chết như thế nào cũng không biết nguyên nhân.
Thẩm Hi lớn lên bên người Tiêu Độ Huyền, tất cả những mưu kế, sách lược của nàng đều được học từ hắn.
Hai năm trước, lúc nàng phản bội Tiêu Độ Huyền cũng là lần duy nhất nàng dùng những gì hắn dạy để tính kế lại hắn.
Nếu không có gì thay đổi, thì đó cũng sẽ là lần cuối cùng nàng có thể tính kế hắn.