Chương 2: Thất thế

Khóe môi của nàng khẽ nhếch lên, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, thậm chí còn mang theo chút áp lực và đấu tranh.

Thẩm Hi vuốt nhẹ cổ tay, chuyển động qua lại, sau đó lại vô thức mở vạt áo, nhìn thoáng qua xương quai xanh của mình.

Cạnh giường có đặt một tấm gương đồng cao, phản chiếu cần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh tế của nàng.

Trước mắt chỉ một màu trắng mềm mại, mịn màng như ngọc.

Quan trọng hơn, không có bất kỳ dấu vết ám muội nào.

Dù vậy, Thẩm Hi vẫn không nhịn được mà cởϊ áσ ngủ, tỉ mỉ kiểm tra vai và cánh tay một lần.

Có những chuyện, nàng chỉ có thể giữ trong lòng, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể nói ra, vì vậy không ai có thể hiểu được sự sợ hãi và lo lắng của nàng.

Ngay cả tỳ nữ bên người cũng chỉ cảm thấy Thẩm Hi là vì chuyện của phụ thân nàng mới bất an.

Thẩm gia ở Ngô Hưng, nổi tiếng nhiều đời, từ thời tiền triều đã là danh gia vọng tộc, tổ phụ của Thẩm Hi càng là danh thần đã cùng Cao Tổ hoàng đế giành thiên hạ.

Nhưng hai năm trước, khi Tề vương khởi binh tạo phản ở Liêu Đông, phụ thân nàng lại lựa chọn phản bội triều đình, muốn tìm một vị minh chủ mới, trở thành khách quý của phủ Tề vương.

Tuy sau khi cuộc phản loạn gần đến hồi kết, phụ thân nàng đã đầu hàng, còn cung cấp rất nhiều tình báo hữu dụng.

Nhưng việc phản bội là không thể thay đổi.

Hiện nay Thẩm gia đã thất thế, muốn trở lại thời kỳ hoàng kim lúc trước không biết phải cần bao nhiêu cơ duyên nữa.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Thẩm Hi theo quán tính tìm được bình thuốc trong ngăn bí mật, sau đó ngửa đầu uống một viên.

Vị thuốc an thần đắng chát, chậm rãi tan trong khoang miệng nàng.

Nhưng dù có đắng đến đâu, cũng không đắng bằng những cảm xúc đắng chát đang tràn lan trong lòng ngực hiện giờ.

Ngọc Án vẫn còn lo lắng, cẩn thận bưng nước lên: "Tiểu thư, người uống chút trà đi.’’

Thẩm Hi nhìn về phía nàng ấy, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ừ.’’

Nàng phải bình tĩnh lại, trước mắt Tiêu Độ Huyền vẫn chưa có hành động gì, đầu óc nàng không thể cứ rối loạn như vậy.

Uống thuốc xong, Thẩm Hi trở lại nằm xuống giường.

Lần này, nàng miễn cưỡng ngủ được đến lúc trời sáng.

Bình minh ló dạng, sau bóng tối kéo dài rốt cục có một tia sáng.

Trong mơ, mọi thứ quá hỗn loạn.

Tuy bây giờ trong phòng không có bất kỳ mùi hương nào, nhưng cả người nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Thẩm Hi ôm ngực, khẽ lắc chuông bạc trên bàn.

Ngọc Án vội vàng chạy vào, trên trán còn toát mồ hôi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

‘’Mở cửa sổ ra đi." Thẩm Hi hít sâu một hơi, ngước mắt lên, nói: "Mở hết tất cả ra.’’

Cuối tháng Giêng, trời vẫn còn rất lạnh.

Gió càng thổi càng lạnh, hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để mở cửa sổ đón gió.

Nhưng Thẩm Hi không có cách nào chịu đựng được mùi hương ảo giác trong không khí, nên dù cho phải chịu gió rét đậm, cũng tốt hơn nhiều so với sự bất an và áp lực mà hương thơm đó mang lại.

Ngọc Án sững sờ hồi lâu, do dự trong vài giây, cuối cùng vẫn làm theo lời nàng nói.

Sau khi thức giấc, Thẩm Hi không còn ý định ngủ thêm nữa.

Thay vì sợ hãi và giãy giụa trong giấc mộng, không bằng nàng dậy sớm còn hơn.

Thẩm Hi xem thơ từ trong chốc lát rồi ăn bữa sáng sáng, sau đó trang điểm xong liền đi tới chính viện.

Hôm nay ở phủ có người trong tộc đến làm khách, vừa lúc Thẩm Hi đến, nghe thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi một chuyện.