Chương 18: Bánh không có độc

Thẩm Hi bỗng nhiên có chút sợ hãi, vô thức cúi thấp đầu.

Lúc Tiêu Độ Huyền vươn tay, cầm một miếng bánh ngọt lên nếm thử, tim Thẩm Hi đều như sắp nhảy đến cổ họng rồi.

Ở phương diện lễ nghi phong nhã, rất ít người có thể cùng hắn so sánh, mặc dù chỉ nếm thử chút bánh ngọt, nhưng cử chỉ phong thái vẫn không chê vào đâu được.

Sau khi dùng xong, nội thị dâng lên một thao đồng để hắn rửa tay.

Không ngờ lúc Tiêu Độ Huyền rửa tay lại thản nhiên cười nói với nội thị bên cạnh: "Kỳ lạ thật, trong bánh này thế mà lại không có độc."

Thẩm Hi chết sững tại chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Cảm xúc khó xử không thể diễn tả bằng lời, giống như con rắn không ngừng quấn chặt lấy trái tim, cuốn theo cả chút hy vọng cuối cùng của nàng vào trong vực thẳm.

Cái lạnh trong xương cốt cũng không một tiếng động đã lan ra khắp cơ thể, làm nàng gần như đứng không nổi.

Cung quy trước giờ sâm nghiêm, trong vấn đề ăn uống lại càng được xem trọng, có là đồ do Thái hậu sai người đưa tới, cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp người kiểm tra mới có thể dâng đến trước mặt hoàng đế.

Nhưng người đưa thức ăn tới lần này là Nhị tiểu thư của Thẩm gia, đương nhiên sẽ không giống với những người khác.

Huống chi, Tiêu Độ Huyền từ trước đến nay hành xử luôn tùy hứng, lúc còn ở Đông cung đã là như thế rồi.

Nên nội thị hoàn toàn nghe không ra hàm ý trong lời này, còn cười hì hì nói: "Bệ hạ, ngài nói đùa rồi.’’

Thẩm Hi cắn chặt môi dưới, nhưng ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng không giương lên được.

Mùi đàn hương vẫn nhè nhẹ, không tiếng động lan vào phế phủ, càng khiến nàng thêm phần đứng ngồi không yên.

So với sự khẩn trương đêm qua, chỉ có hơn chứ không kém.

Rửa tay xong, Tiêu Độ Huyền nhìn nàng một cái, mở ra một nửa trang sách mới lãnh đạm nói: "Được rồi, các ngươi lui xuống đi.’’

Thẩm Hi vốn nên sinh ra cảm kích với lời này, nhưng khi mọi người lui xuống hết, nàng ngược lại cảm thấy bối rối.

Tiêu Độ Huyền luôn như thế, rõ ràng là làm chuyện nàng mong chờ, nhưng cũng có thể khiến tâm nàng vô thức hoảng loạn, không đoán được bước tiếp theo hắm muốn làm gì.

Thẩm Hi siết chặt ngón tay, đến khi móng tay đâm vào da thịt, cơn đau mới khiến nàng tỉnh táo.

Bây giờ không phải là lúc để nàng rối trí.

Hôm nay bất luận Tiêu Độ Huyền có làm nhục nàng như thế nào, nàng đều phải giải thích rõ ràng, nhất định phải được hắn tha thứ.

Hiện tại hắn đã là hoàng đế, muốn gặp được hắn là chuyện rất khó.

"Bệ hạ, chuyện năm xưa là thần nữ hành xử thiếu suy nghĩ..." Thẩm Hi cúi đầu, thấp giọng nói: "Hai năm qua thần nữ vẫn luôn vô cùng hối hận, mỗi khi nhớ lại những hành động trước đây, đều muốn chết để đền tội."

"Bây giờ thần nữ sắp gả cho thế tử, trở thành cháu dâu của ngài." Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ: "Nể tình Bình vương, thần nữ chỉ cầu xin bệ hạ có thể tha thứ cho thần nữ một chút..."

Dứt lời, Thẩm Hi khẽ cắn môi dưới.

Đôi môi hồng nhuận bị răng nhỏ day cắn, giống như đóa hoa tươi thơm ngào ngạt, càng lộ vẻ kiều diễm.

Chính là không biết thói quen cắn môi mỗi khi khẩn trương của nàng vẫn chưa sửa được, hay là cố ý khơi gợi lại sự thương tiếc trong lòng hắn.

Nhưng nghe qua thanh âm không vội vàng, cẩn thận cân nhắc câu từ thế này, khả năng là cái sau lớn hơn rồi.

Ngón tay Tiêu Độ Huyền đặt trên sách, cười như không cười nói: "Gần đây sự vụ bận rộn, Thẩm tiểu thư lúc trước đã làm gì nhỉ? Trẫm quên mất rồi."

Lông mi dài như cánh quạt của hắn nâng lên, trong đôi mắt đen huyền hơi lay động.

Đồng tử Thẩm Hi co rút, thiếu chút đã không giữ được bình tĩnh mà thất thố.

‘’Nói lại một lần cho trẫm nghe đi." Tiêu Độ Huyền nhìn về phía nàng, ung dung nói: ‘’Nói rõ ràng một chút.’’