Mồ hôi nóng theo eo chảy xuống, làm thấm ướt cả mép y phục lót bên trong.
Gò má Thẩm Hi đỏ bừng, đuôi mắt ửng hồng một mảng, trong mắt cũng chứa nước.
Cần cổ trắng ngần ngửa về phía sau, tựa như thiên nga nghển cổ chờ bị gϊếŧ, khiến người ta tự dưng sinh ra dục niệm muốn bẻ gãy.
Nàng thở dốc, trong đầu một mảnh rối loạn, cổ họng giống như bị người ta điểm huyệt câm.
Người nói ra những lời hoang đường này chính là tân đế.
Tiêu Độ Huyền.
Cũng là người mà nàng từng kính nể, ngưỡng mộ.
Quá nhiều cảm xúc rối ren và hỗn tạp, Thẩm Hi trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng không nói nên lời, chỉ là theo bản năng muốn thoát khỏi.
Động tác của Tiêu Độ Huyền vẫn nhẹ nhàng, nhưng ngón tay vẫn không rời khỏi vạt áo trước ngực nàng.
Thấy nàng im lặng không trả lời, hắn lại mỉm cười, hơi thở ấm nóng phả lên cổ nàng: "Nói đi, Tiểu Hi, trẫm nhớ trước kia ngươi không phải người ít nói như vậy.’’
Hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng đã như đem nàng bức đến cực hạn.
"Chưa, bệ hạ..." Giọng Thẩm Hi mang theo chút nức nở: "Thần nữ và thế tử tuy phát sinh tình cảm, nhưng chưa bao giờ có hành động vượt quá khuôn phép."
Nàng trả lời cũng xem như lưu loát, nhưng đôi môi căng mọng lại bị cắn đến trắng bệch.
Tiêu Độ Huyền làm như đang suy tư, đánh giá sự chân thật trong lời nói của nàng. Giây lát sau, hắn nhìn sự căng thẳng của Thẩm Hi lại không nhịn được mà cười nói: "Thật không ngờ, Thẩm tiểu thư cũng có lúc sẽ thủ lễ như vậy.’’
Thẩm Hi đương nhiên giữ lễ.
Trong số các quý nữ ở Thượng Kinh này, nói lễ nghi hoàn mỹ đều không ai có thể hơn nàng, ai cũng biết trưởng nữ của phủ Việt quốc công là một người đoan trang rụt rè, là tấm gương cho nữ tử trong toàn thế gia trong kinh, là tiểu thư mà các vị phu nhân luôn muốn con gái mình noi theo.
Nhưng cũng chính nàng lại làm ra những chuyện hèn hạ nhất, như câu dẫn dụ dỗ nam nhân.
Giờ đây lại bị vạch trần một cách thẳng thắn như vậy, Thẩm Hi không thể không cảm thấy nhục nhã.
Bên hông là tay vịn lạnh như băng của ghế thái sư, nhưng trái tim lại giống như bị dầu sôi đổ vào.
Nàng nắm chặt ngón tay.
Bên ngoài cửa gỗ mỏng manh, giọng nói của Tiêu Ngôn càng ngày càng gần, tựa như là đang dán sát bên tai nàng gọi: "Biểu muội, biểu muội!’’
Thẩm Hi cắn mạnh vào đầu lưỡi, nửa quỳ thẳng người trên đùi Tiêu Độ Huyền, run rẩy vịn lên đầu vai hắn, cúi người nói: "Bệ hạ, chuyện năm xưa là lỗi của thần nữ, ngài uyên đình nhạc trì, cao tiết thanh phong*, xin ngài tha thứ cho thần nữ thêm một lần nữa..."
*Chỉ người có phẩm cách cao quý, lòng kiên định như núi non hùng vĩ, tâm như nước hồ tĩnh lặng.
Vẻ mặt Tiêu Độ Huyền lãnh đạm, không dấu vết đẩy tay nàng ra.
"Để trẫm tha thứ cho ngươi làm gì?" Hắn ung dung nhìn nàng: "Người ngươi nên thấy có lỗi nhất, hẳn nên là phu quân tương lai của ngươi chứ?"
"Trẫm nhớ không lầm, còn chưa tới hai tháng nữa ngươi sẽ thành hôn." Ngón tay Tiêu Độ Huyền di chuyển, từng chút từng chút cuộn lấy dây áo nàng: "Ngươi đã nghĩ, đến lúc đó nên giải thích như thế nào về việc mình đã không còn nguyên vẹn chưa?"
Ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút ý cười.
Nhưng Thẩm Hi lại chỉ cảm thấy cực độ sợ hãi, trong đầu rối như tơ vò, làm thế nào cũng không tháo gỡ được.
Âm thanh Tiêu Ngôn vẫn như đòi mạng vẫn từ bên ngoài vọng vào: "Biểu muội! Muội rốt cuộc làm sao vậy?’’
Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, vừa gấp vừa lo lắng.